33
Sáng sớm, trước khi đến công ty, tôi chủ giúp Lục Cẩn Ngôn thắt cà vạt.
Hắn đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Chúng tôi như một đôi vợ chồng son bình thường, ân ái thương. Chồng đi , vợ ở nhà chờ đợi.
Lục Cẩn Ngôn ra khỏi cửa, lại xoay người gọi, “Vợ ơi.”
Tôi biết hắn muốn gì, mỉm đáp lại: “Sao thế?”
“Đại hội cổ đông sắp bắt đầu rồi, chuyện lần trước với em về việc chuyển nhượng cổ phần, em còn nhớ không?”
Tôi gật đầu, “Đương nhiên, em sẽ sớm thực hiện, không cần lo đâu.”
Đôi mày vốn đang nhíu chặt của hắn lập tức nhẹ nhõm giãn ra, lộ ra nụ rạng ngời, “Cảm ơn vợ , đi đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
34
Một tuần sau khi tôi kí tên chuyển nhượng cổ phần, không hề ngoài ý muốn, Lục Cẩn Ngôn bầu Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Cố thị.
Nửa tháng sau, Tống Khả Nhu gọi điện thoại cho tôi.
Khi ấy, tôi đang nằm trên giường bệnh, u sầu ảo não nghe bác sĩ Lý dạy dỗ.
Lúc này, điện thoại kêu vang, Tống Khả Nhu muốn hẹn gặp tôi.
Rốt cuộc cũng có chuyện mới để thời gian, cho dù là đi gặp địch cũng không sao, tôi đã sớm không chịu đựng những tháng ngày bị giam trong phòng bệnh, mặt đối mặt với tivi như một tên ngốc.
Tôi xin phép ra ngoài nửa ngày với điều dưỡng chăm sóc, sau đó bắt xe đi tới quán cà phê đã hẹn.
Vừa thấy tôi, Tống Khả Nhu đẩy qua một tờ giấy siêu âm.
Hoá ra ta mang thai.
Cho nên, Lục Cẩn Ngôn sắp cha rồi.
Tâm tôi vừa mới sung sướng vui vẻ, nháy mắt liền ảm đạm.
Tống Khả Nhu nhấp một ngụm cà phê, dương dương tự đắc ngả ra ghế, mỉm , “Lục phu nhân, tôi có thai rồi.”
Đầu năm nay tiểu tam thật kiêu ngạo, còn có lá gan chạy đến trước mặt chính thất ra oai.
Tuy rằng tôi vẫn đồng với thân thế Tống Khả Nhu, cũng có thể hiểu của ta vì từ nhỏ hai người đã cùng chung hoạn nạn, tuyệt đối không có chút thân thiện gì với ta.
Có thai thì có thai, sao còn muốn gọi tôi ra để khoe khoang, muốn tôi ngột ngạt sao?
Cô ta có bệnh à?
“Cô có thai bảo tôi gì?”
“Đứa bé là của Lục Cẩn Ngôn.” Cô ta lời ít ý nhiều.
“Thì sao? Cô muốn bao nhiêu?”
Phản ứng của tôi rõ ràng vượt xa ngoài dự liệu của ta.
Cô ta giận tái mặt, ánh mắt quắc lên long sòng sọc, “Tôi muốn ly hôn cùng ấy.”
Tôi lạnh lùng , “Nếu tôi không đồng ý?”
Cô ta nhíu mày, vẻ mặt cao ngạo, “Cố Hải Triều, cho biết, tới tận bây giờ Lục Cẩn Ngôn chưa từng . Cô có biết vì sao ngày kỉ niệm kết hôn ấy không về nhà không? Vì ấy ở bên tôi. Hay đúng hơn, ngày kỉ niệm kết hôn của hai người là sinh nhật tôi, là tôi bảo Lục Cẩn Ngôn chọn ngày đó để kết hôn với . Còn mục đích là gì, hẳn là đoán cũng không quá khó khăn nhỉ?”
Mặc dù tôi đã sớm biết điều này, khi chính miệng Tống Khả Nhu ra, lòng tôi vẫn không kìm chế mà đau đớn co rút.
Giết người ch//ết tâm, có lẽ chính là cảm giác này.
Kết hôn bốn năm, mỗi một ngày kỉ niệm, chồng tôi đều trải qua trên giường của ta.
Thật trào phúng.
Dù sao tôi cũng sắp ch//ết, không bằng tính sổ một lần với ta luôn.
Nói gì thì , chính là ta đụng vào họng súng trước.
“Một khi đã như , vì sao lúc trước các người không ở bên nhau, còn để hắn cưới tôi?”
Tống Khả Nhu bí hiểm , “Không phải thích ấy sao? Tôi liền tặng ấy cho vài năm. Dù sao người ấy là tôi, ở bên chẳng qua chỉ là diễn kịch thôi mà.”
Diễn kịch?
Đúng , các người tính toán cũng hay quá đi.
“Thư kí Tống, loại người âm hiểm giảo hoạt như các người, trước kia chắc chắn sống không tốt, tuổi thơ có lẽ vô cùng bất hạnh, cho nên mới biến thành người có tính cách vặn vẹo ác độc đi.”
Sắc mặt ta đại biến, lập tức đứng bật dậy, thân hình cứng ngắc tôi chằm chằm, hai môi run run, đáy mắt cuồn cuộn.
“Cố Hải Triều, lấy tư cách gì tôi như ?!”
Tôi nhún vai, khóe miệng cong lên mỉa mai, “Tôi đúng là không có tư cách, chẳng qua chỉ tùy tiện đoán mò mà thôi. Sao thế, bị tôi đoán đúng rồi?”
“Đừng tự cho là mình thông minh.” Cô ta lớn tiếng quát, dẫn tới mấy vị khách bên cạnh đều ghé mắt lại .
Tôi bình tĩnh nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, “Cô kích như , có phải vì bị tôi gợi lên chuyện cũ đau lòng rồi không?”
“Con khốn!” Cô ta như bị giẫm phải đuôi, văng tục.
Giây tiếp theo, cốc cà phê trên tay tôi hắt chính xác lên mặt ta.
“AAA!!!” Tống Khả Nhu hét lên một tiếng, sững sờ.
Nhưng còn chưa hết đâu.
“Thư kí Tống, trước kia tôi có học Muay Thái đấy, biết không”
Cô ta oán hận tôi, “Cô có ý gì?!”
“Chính là lực tay của tôi còn rất tốt nữa đấy.”
Tôi đi tới, một tay túm ta nhấc đứng lên.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Liên tiếp bốn cái tát, nhanh, mạnh, chuẩn.
Mặt Tống Khả Nhu nhanh chóng sưng đỏ lên.
Cô ta bụm mặt, không tin tôi.
“Cô là cái thá gì, dám chạy tới trước mặt tôi ra oai. Nếu muốn li hôn thì bảo Lục Cẩn Ngôn tự đến gặp tôi, nếu hắn ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin, không chừng tôi sẽ đáp ứng.” Tôi đẩy Tống Khả Như ngã ngồi xuống ghế, xoay người rời đi.
35
Quả nhiên, con người là vật có thù tất báo.
Sau khi cho Tống Khả Nhu bốn cái tát, tôi cảm thấy vô cùng thư thái, đầu không đau, máu mũi cũng không chảy nữa.
Một cái tát bù cho một ngày kỉ niệm ngày cưới của tôi, coi như ta buôn bán có lời.
Nếu có thể khiến ta sảy thai luôn thì tốt rồi, tôi độc ác nghĩ.
Kế tiếp, sẽ đến lượt Lục Cẩn Ngôn.
Một tuần trước, hắn vì chuyện của công ty mà đi công tác nước ngoài, cũng rất mau sẽ trở lại.
36
Thứ Sáu.
Biết chuyến bay của Lục Cẩn Ngôn là vào hôm nay, tôi lại xin điều dưỡng xuất viện nửa ngày.
Cô ấy tỏ ra rất khó chịu, “Cô chắc hẳn là không nhận thức rõ mức độ nghiêm trọng của bệnh của bản thân phải không? Cách ba ngày năm ngày lại đến xin ra ngoài, muốn thế nào?"
Tôi lập tức nở nụ chân chó, “Hôm nay là lần cuối cùng, tôi phải về để thủ tục li hôn với chồng tôi. Bởi vì nhân của hắn mang thai, lần trước còn dám gọi điện thoại hẹn tôi ra ngoài để ra oai với tôi, xem, sao tôi chịu nổi.”
Cô ấy nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời sao.
Sau đó, tôi lại bám theo ấy than thở bán thảm mãi, cuối cùng ấy không chịu nổi nữa, không thể không thở dài, “Cô đi đi, phải trở về trước chín giờ để bác sĩ đi buồng khám bệnh.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
37
Lục Cẩn Ngôn không biết chuyện tôi nhập viện, cho hắn cũng không có ý nghĩa gì.
Tôi ngồi một mình trên sofa đến hơn mười một giờ đêm, vẫn không thấy hắn trở lại.
Mở wechat, kiểm tra vòng bè của hắn, mới biết lí do.
Tống Khả Nhu mặc một chiếc váy cổ chữ V màu đỏ, đeo trang sức tinh xảo trang nhã, quyến rũ ngồi tựa lưng vào sofa, trên tay cầm một chiếc túi Chanel tráng men còn chưa gỡ nhãn mác, phía dưới là một dòng trạng thái, [Quà của Lục tiên sinh, cảm ơn người mười năm như một.]
Quà của Lục tiên sinh?
Hai người này đã dám trắng trợn ghê tởm đến như sao?
Đúng là không hiểu ra sao.
Giờ phút này, lòng tôi vô cùng bình tĩnh.
Kì thật, thời điểm đặt bút kí vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, tôi cũng đoán trước kết cục này.
Lục Cẩn Ngôn bên cạnh tôi nhiều năm như , chẳng qua chỉ vì số cổ phần kia mà thôi.
Cẩn thận ngẫm lại, Lục Cẩn Ngôn là người cứng cỏi, mưu tính sâu xa, việc sát quyết đoán, kĩ thuật diễn xuất lại càng hơn người.
Cố thị giao vào tay hắn, ngược lại lại là một chuyện tốt.
Chẳng qua từ nay về sau, nó không còn là của nhà họ Cố mà thôi.
Tưởng tượng lại thì, chúng ta ai rồi cũng đến lúc nhắm mắt xuôi tay, Cố thị rơi vào tay ai, có gì quan trọng chứ?
Đến khoảng mười hai giờ, bên ngoài rốt cục truyền đến tiếng .
Lục Cẩn Ngôn một thân Tây trang đen cao ngất đi vào phòng khách.
Hai chúng tôi nhau một lát.
Mặt hắn hơi lạnh lẽo, ngữ khí cũng không còn nhẹ nhàng như trước kia, “Còn chưa ngủ sao?”
Tôi gật đầu.
Lục Cẩn Ngôn bước tới, không ngồi xuống bên cạnh tôi mà tới ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn.
Sau khi ngồi xuống, hắn thấy thoả thuận li hôn tôi đặt trên bàn trà.
Không khí ngưng đọng.
“Nghĩ kĩ rồi sao?”
Tôi nhất thời không thấu người trước mắt này.
Hắn thật giống em sinh đôi của Lục Cẩn Ngôn, vẻ ngoài giống nhau như đúc, khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Hoá ra, đây mới là con người thật của hắn.
Cũng là dáng vẻ khi không có chút cảm nào với tôi.
Một lúc lâu, tôi mới đáp lại, “Phải.”
Lục Cẩn Ngôn lấy bút, không chút do dự mà kí tên của hắn lên đó.
Không có một câu giải thích.
Cũng không có một câu biện bạch.
Người đàn ông này, so với tưởng tượng của tôi còn lãnh khốc vô hơn.
“Có cầu gì không?” Giọng lạnh lùng của hắn vang lên.
Tôi không khỏi muốn .
Tất cả những gì hắn có ngày hôm nay đều là tôi đưa cho, bây giờ lại hỏi tôi có cần gì không?
“Có. Tôi muốn quỳ xuống.”
Lục Cẩn Ngôn sau khi nghe xong thì ngẩng đầu, thẳng vào mắt tôi, đáy mắt như ngưng trệ, lạnh lẽo mím môi.
Chỉ hơi do dự, sau đó hắn thật sự quỳ xuống.
Tôi đứng dậy tiến lại gần, không chút lưu tát cho hắn một bạt tai.
Lực đánh mạnh đến mức lòng bàn tay cũng thấy tê dại.
Chúng tôi đối diện nhau.
Lục Cẩn Ngôn rất bình tĩnh, “Xin lỗi.”
Chúng tôi bên nhau tổng cộng 6 năm, cộng thêm 50% cổ phần của Cố thị, đổi lấy một câu xin lỗi.
Một lời xin lỗi thật đắt giá.
Tôi nhắm mắt.
“Tôi có thể hiểu hành của , không bao giờ tha thứ cho . Đời này đừng gặp lại, nhớ kĩ, về sau ngàn vạn lần đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi không muốn khiến cha tôi tức giận.”
Bạn thấy sao?