Ta mặt lộ vẻ kinh hoảng, vội vàng đẩy nàng ta ra:
「Tiểu Đào nương, khó ta rồi, ta chỉ là một đại phu nho nhỏ, sao có thể chủ thay công chúa.」
「Không! Công chúa nghe lời người, xin người cứu cứu ta!」
Ta cao giọng, nghiêm nghị cắt ngang lời nàng ta:
「Tiểu Đào nương xin hãy cẩn thận lời , ta chỉ là một đại phu thôi! Hơn nữa trên cổ , ta giống như vết cắn của răng.」
Nàng ta là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh Triệu Uyên, ngày thường không ít lần xúi giục Triệu UYên những chuyện người mình.
Hầu hết hạ nhân trong phủ đều bị nàng ta ức hiếp.
Cái ch.ết thảm của tỷ tỷ, nàng ta không thể thoát khỏi liên quan, nếu không phải nàng ta một câu:
「Một kẻ bán đậu phụ, cũng muốn tranh thế tử với điện hạ.」
Tỷ tỷ ta đã không gặp nạn.
Năm đó Triệu Uyên cài người bên cạnh Bùi Tranh, người này tên là A Khôn, chuyên giám sát hắn qua lại với những nữ tử khác.
Khi A Khôn đi báo cáo với Triệu Uyên, gặp phải Tiểu Đào, Tiểu Đào hỏi hắn:
「Gần đây thế tử gia có ở bên ngoài trêu ghẹo nương nào khác không?」
A Khôn vốn định không có, Tiểu Đào dụ dỗ hắn :
「Không có? Vậy ngươi định báo cáo với công chúa thế nào? Ngươi nghĩ kỹ lại đi.」
Hắn vốn không nhớ ra chuyện gì, cho đến khi Tiểu Đào nhắc nhở hắn:
「Ví dụ như, thế tử gia có khen ai xinh đẹp hay gì đó không?」
A Khôn bừng tỉnh đại ngộ, ra chuyện của tỷ tỷ ta, Tiểu Đào đuổi A Khôn đi, xoay người đi mách tội với Triệu Uyên.
Đây cũng là sau này chúng ta bắt A Khôn, hắn cầu xin chúng ta tha mạng mới khai ra.
Cho nên Tiểu Đào, để cho nàng ta sống thêm mười năm, là tiện nghi cho nàng ta rồi.
Mà Tiểu Viên đứng ra vạch trần nàng ta, cũng là bởi vì ca ca nàng ấy cũng ch.ết dưới tay Tiểu Đào.
Ca ca Tiểu Viên là một trường công trong trang viên, một lần đưa rau đến phủ công chúa, vì không hành lễ chào hỏi Tiểu Đào, liền bị nàng ta bắt lỗi, sai người đánh cho nửa sống nửa ch.ết, khi người đưa về đã tắt thở rồi.
Nàng ấy bán mình chôn cất ca ca, bị ta gặp , ta bỏ tiền ra giúp nàng ấy an táng ca ca.
Nàng ấy muốn báo đáp ta, không chịu rời đi, sau đó hỏi thăm, biết kẻ gi.ết ca ca nàng ấy là Tiểu Đào, thì ra kẻ thù của chúng ta ở cùng một chỗ, vì sau khi Triệu Uyên mang thai, khi tuyển nha hoàn mới, Tiểu Viên trà trộn vào.
Tiểu Đào đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta, dập đầu "bịch bịch bịch" xuống đất, miệng hô:
「Thẩm đại phu, xin người, xin người cứu cứu ta!」
Nhìn bộ dạng thảm thiết của nàng ta, ta lộ vẻ sợ hãi, vội vàng quỳ xuống trước mặt Triệu Uyên:
「Công chúa thứ tội!」
Triệu Uyên phất tay với ta: 「Thẩm đại phu đứng lên đi, đều là lỗi của tiện tỳ này!」
「Theo ngươi, lần này bản cung xử lý tiện tỳ này, có quá phận không?」
Ta lắc đầu: 「Dân nữ không dám bậy.」
「Ta bảo ngươi .」
Nàng ta đứng dậy, ta tiến lên đỡ lấy cánh tay nàng ta, cúi đầu :
「Công chúa xử lý như rất tốt, theo dân nữ thấy, không chỉ nên xử lý, còn phải lôi ra ngoài diễu phố trước, gi.ết gà dọa khỉ, để cho những con hồ ly tinh trong kinh thành xem, đây chính là kết cục của việc câu dẫn thế tử gia.」
Tiểu Đào ta, vẻ mặt ngỡ ngàng.
「Rất tốt, cứ theo lời ngươi mà .」
Triệu Uyên để thị vệ áp giải Tiểu Đào đến Ngọ Môn, đích thân nàng ta giám sát hành hình.
9
Tiểu Đào bị trói hai tay, kéo lê phía sau xe ngựa.
Mười năm trước, tỷ tỷ cũng bị bọn họ trói lại kéo lê như thế này sao, những tội mà tỷ tỷ ta phải chịu, để cho nàng ta cũng nếm thử một lần, mới gọi là công bằng.
Người đi đường thấy cảnh này đều sợ hãi, cúi đầu thìa thầm to nhỏ.
Đến Ngọ Môn, Tiểu Đào đã thoi thóp, Triệu Uyên sai người tạt nước đánh thức nàng ta, nàng ta tỉnh lại liền lớn tiếng kêu xin tha mạng.
「Công chúa, xin người nể nô tỳ hầu hạ người nhiều năm như , tha cho nô tỳ đi!」
「Bất kể là ai, chỉ cần dám có ý đồ với Bùi lang, bản cung tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta.」
Đối mặt với lời cầu xin của Tiểu Đào, Triệu Uyên mặt mày sa sầm , sau đó liền hạ lệnh cho thị vệ bắt đầu hành hình.
Dưới sự chứng kiến của phần lớn người dân kinh thành, hai tay hai chân và đầu Tiểu Đào đều bị trói bằng dây thừng.
Nàng ta liều mạng giãy giụa kêu gào, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, Triệu Uyên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn:
「Bịt miệng nàng ta lại, ồn ào ch.ết đi .」
Thị vệ hiểu ý, không tìm thấy vải rách, tiện tay cởi một chiếc tất xuống, nhét vào miệng Tiểu Đào.
Tiểu Đào trừng mắt kinh hoàng, nôn khan mấy cái, không có tác dụng gì.
Đầu kia của năm sợi dây thừng lần lượt buộc vào ngựa, năm thị vệ mỗi người dắt một con ngựa đi về năm hướng khác nhau.
Cho đến khi những bộ phận này hoàn toàn rời khỏi cơ thể, mới dừng lại, hiện trường máu thịt be bét, thảm không nỡ .
Triệu Uyên mặt không chút thay đổi cảnh tượng thảm khốc này, trên mặt lộ ra một nụ tàn nhẫn về phía những người vây quanh bên ngoài:
「Mong các ngươi đều lấy đó gương, dạy dỗ con nhà mình cho tốt.」
Bạn thấy sao?