Thanh Thanh – Chương 1

1

Khi Lưu ma ma bên cạnh Vĩnh Ninh Công chúa Triệu Uyên đến mời, ta không hề bất ngờ. 

Công chúa và An Viễn Hầu Thế tử Bùi Tranh thành thân đã tám năm, vẫn chưa từng hoài thai. 

Hầu phu nhân nhiều lần bóng gió, muốn để Bùi Tranh nạp thiếp, đều bị Công chúa nghiêm khắc cự tuyệt. 

Công chúa ghen tuông, cả kinh thành không ai không biết. 

An Viễn Hầu phủ chỉ còn lại Bùi Tranh là độc đinh, thấy hầu phủ rộng lớn sắp tuyệt hậu, Hầu phu nhân lo lắng như kiến bò chảo nóng. 

Bùi Tranh kẹt ở giữa, cùng Triệu Uyên cũng dần dần lạnh nhạt, lại bắt đầu cuộc sống ăn chơi trác táng. 

Không biết từ lúc nào, kinh thành xuất hiện một nữ đại phu, ngày ngày che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt để khám bệnh cho người ta. 

Những phu nhân không con sau khi tìm nàng ta chữa trị, đều lần lượt mang thai. 

Người nàng ta chữa khỏi càng nhiều, nàng ta bá tánh gọi là "Tống Tử Nương Nương". 

Ta chính là Tống Tử Nương Nương đó. 

"Đến Công chúa phủ rồi, phải an phận thủ thường, nếu không sẽ không có kết cục tốt đâu."

Ở cửa phủ Công chúa, ma ma bên cạnh Vĩnh Ninh Công chúa nhiều lần dặn dò ta. 

Ta gật đầu. 

Phủ Công chúa rất rộng, ta đi theo sau ma ma, vòng vèo một hồi, mới đến chỗ ở của Công chúa. 

Triệu Uyên ăn vận sang trọng quý phái, trên mặt thoa một lớp phấn dày, cũng không che giấu vẻ mệt mỏi trong mắt. 

Nàng ta ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, vẻ mặt sốt ruột, ánh mắt ta mang theo sự dò xét:

"Ngươi chính là người mà bọn họ gọi là Tống Tử Nương Nương?"

Ta khom người hành lễ với nàng ta, ngữ khí khiêm nhường: "Bẩm Công chúa, không dám nhận, dân nữ chỉ là cờ chữa khỏi bệnh không con cho một số phu nhân thôi ạ."

Nàng ta hơi nhíu mày, phẩy tay:

"Thôi, đừng dài dòng nữa, hình của ngươi, bản cung cũng đã nghe ngóng rồi. Ngươi trước tiên xem giúp bản cung thân thể có chỗ nào không ổn."

Nói xong, nàng ta đưa cổ tay ra để ta bắt mạch. 

2

Ta ngẩn ra, hỏi: "Thế tử gia đâu?"

Trong mắt Triệu Uyên lóe lên tia hung ác, nha hoàn bên cạnh nàng ta đã xông đến trước mặt ta, dùng ngón tay chỉ vào ta:

"Bảo ngươi đến bắt mạch cho Công chúa, ngươi hỏi Thế tử gia gì? Chẳng lẽ, ngươi nhân cơ hội đến Công chúa phủ, muốn câu dẫn Ngài?"

Ta vội vàng giải thích: "Cô nương hiểu nhầm rồi, dân nữ không có ý đó."

Triệu Uyên lạnh lùng đánh giá ta, thuận tay cầm lấy một chiếc quạt, nghịch nghịch, giọng u u:

"Biết kết cục của việc câu dẫn Thế tử là gì không?"

Nàng ta giơ chiếc quạt trong tay lên:

"Mặt quạt này, từ một miếng da mặt, gương mặt đó, bản cung cũng rất thích, nên lột xuống."

"Lúc ta sai người lột da nàng ta, nàng ta kêu thảm thiết. Chậc chậc, bất quá, có thể dùng cách này ở bên cạnh bản cung, cũng là phúc phận của nàng ta rồi."

"Còn đôi mắt của nàng ta, thật sự quá biết câu dẫn đàn ông, bản cung thành đồ chơi, cho mèo cưng của ta chơi."

Vừa dứt lời, một con mèo Ba Tư trắng đen "meo" một tiếng, lao ra, nhảy vào lòng Triệu Uyên, trong miệng còn ngậm một món đồ chơi hình con bướm bằng vải, trên cánh bướm khảm hai viên ngọc lưu ly, bên trong ngọc lưu ly phong ấn một đôi mắt quen thuộc. 

Đó là một đôi mắt tuyệt vọng đến cùng cực, lòng ta đau như cắt, tỷ tỷ lúc đó đã đau đớn và bất lực đến nhường nào. 

Phẫn nộ, đau lòng, đủ loại cảm trào dâng trong lòng, nắm tay ta siết chặt, ta cắn chặt răng. 

"Sao ? Sợ rồi à? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Công chúa sẽ không khó ngươi đâu."

Giọng nha hoàn chế giễu, không chút kiêng dè đánh giá ta. 

Ta cúi đầu, che giấu cảm của mình. 

"Ngẩng đầu lên, bản cung vừa rồi thấy đôi mắt này của ngươi, có chút quen mắt. Ngươi gỡ khăn che mặt xuống, để bản cung kỹ một chút."

Trong mắt ta lóe lên vẻ do dự, nha hoàn đã giật khăn che mặt của ta xuống, ta vội vàng che mặt, vẻ mặt kinh hoàng:

"Công chúa, gương mặt của dân nữ e rằng sẽ bẩn mắt ngài."

Triệu Uyên ra hiệu cho nha hoàn, nha hoàn hiểu ý, gỡ tay ta đang che mặt ra. 

Chỉ thấy trên mặt ta, có một mảng đen đen, trông rất kinh tởm. 

Triệu Uyên che miệng mũi, vẻ mặt ghét bỏ, ta luống cuống đeo khăn che mặt lại. 

"Mặt mình còn không chữa khỏi, sao chữa bệnh cho Công chúa chúng ta?"

Trong mắt ta lộ ra vẻ u buồn nhàn nhạt:

"Gương mặt của dân nữ là do trúng độc, thuật nghiệp có chuyên môn, y thuật mà ta học, chữa trị các chứng bệnh liên quan đến phụ nữ, giải độc ta chưa từng nghiên cứu qua."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...