Thanh Sơn Tàng Bạch [...] – Chương 3

"Bạch nương, tỉnh dậy, Bạch nương." Giọng dịu dàng của Dư Hựu truyền vào tai.

Thân cây nàng dựa vào khẽ lay , Bạch Thanh Dục mơ màng mở mắt ra, vừa lúc đối diện với ánh tà dương phía tây, thì ra đã là buổi chiều, nàng mà cứ thế dựa vào thân cây ngủ quên cả ngày.

Trong lúc chưa tỉnh táo, ánh mắt tập trung vào lông mày thanh tú của Dư Hựu, ánh mặt trời vừa vặn, tuyết trắng mịn xung quanh đều phản sáng, khiến nàng không rõ.

Nhưng đôi mắt kia lại rất rõ ràng, trong đôi đồng tử màu hổ phách phản chiếu toàn bộ dáng vẻ của nàng.

Chủ nhân của đôi mắt kia không né tránh, mỉm dịu dàng với nàng, lông mày cong cong, giọng nhỏ nhẹ gọi nàng vẫn còn văng vẳng, nàng chợt nghĩ sắp đến Tết Nguyên Tiêu rồi, không biết thư sinh ngốc này có thả đèn Khổng Minh không, có ước nguyện gì không.

Bảy trăm năm trước nàng cũng từng thả một chiếc đèn Khổng Minh, vừa viết hai chữ đầu đã không biết viết tiếp thế nào, liền vội vàng thả đi.

Lúc này đôi mắt kia, nàng thật sự có nguyện vọng muốn ước.

Nàng nhảy xuống khỏi cành cây, phủi tuyết trên tay, hỏi Dư Hựu tranh vẽ đâu.

Người bên cạnh lại không biết vì sao đỏ mặt, lầm bầm : "Đợi vẽ xong hết rồi cho nương xem cùng lúc."

Bạch Thanh Dục khoanh tay đi trước dẫn đường, thản nhiên đáp một tiếng, trong lòng lại nghĩ, thư sinh ngốc.

Nếu ngươi biết ta là hồ , thì sẽ thế nào đây, sẽ sợ sao, sẽ ghét bỏ sao.

Bạch Thanh Dục nắm chặt tay, siết chặt rồi buông ra.

Sau ngày hôm đó, trời đẹp thì hai người cùng lên núi vẽ tranh, tuyết rơi lớn thì ở trong nhà nhỏ nấu rượu pha trà, cũng lạ, tuyết trên đường xuống núi phơi nắng mấy ngày liền mà không có chút dấu hiệu tan chảy nào.

Nửa tháng trôi qua, dị thú mà Dư Hựu muốn vẽ chỉ còn lại bạch hồ.

Dư Hựu không biết vì sao hôm nay Bạch nương lại ít như , chỉ cúi đầu uống cháo. Dư Hựu lo lắng, định mở miệng hỏi thăm, thì giọng của Bạch Thanh Dục vang lên trong căn phòng yên tĩnh: "Tối nay dẫn ngươi đi vẽ bạch hồ."

Không cho hắn thời gian phản ứng, nàng nhanh chóng về phòng, Dư Hựu đã có suy đoán, ngoan ngoãn dọn dẹp bát đũa, về phòng sửa lại bức tranh đã vẽ xong.

Đã đến tối, ánh trăng chiếu xuống cửa sổ, vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, Dư Hựu hơi thất thần, tính kỹ thì hôm nay đã là mười bốn tháng giêng rồi.

Suy nghĩ miên man, một tiếng vỡ vụn từ phòng bên cạnh khiến Dư Hựu giật mình.

Hắn lo lắng, nghĩ có lẽ Bạch nương xảy ra chuyện gì, không kịp suy nghĩ, hắn đã đứng trước cửa phòng Bạch Thanh Dục, định đẩy cửa vào, lại nhớ đến lời Bạch Thanh Dục từng "Đừng tùy tiện đến gần."

Gọi mấy tiếng không thấy trả lời, cửa phòng hé mở, do dự một chút, hắn vẫn đẩy cửa xông vào.

Vừa đẩy cửa, đập vào mắt là nước trà lênh láng khắp sàn, lên trên, mảnh vỡ của chén trà rất rõ ràng, chắc hẳn vừa rồi là tiếng chén trà vỡ.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện trong phòng Bạch Thanh Dục căn bản không có bóng dáng nàng, lòng hắn vừa thả lỏng lại căng lên như dây đàn.

Đúng lúc Dư Hựu đang hoang mang thì bên phải truyền đến một tiếng "Này" khiêu khích.

Xoay đầu lại, dung mạo diễm lệ của Bạch Thanh Dục liền chiếm lấy ánh , Dư Hựu ngẩn người hồi lâu, Bạch Thanh Dục hắn với vẻ trêu chọc, nàng nghĩ hắn đang nghi hoặc "Khuôn mặt này đúng là giống hệt Bạch nương, sao chỗ nào cũng kỳ lạ."

Lúc này Bạch Thanh Dục đã cởi bỏ bộ y phục tao nhã thường ngày, mặc bộ đồ màu đỏ thích trước đây, đuôi tóc đen nhánh nhuộm màu xanh đậm, nốt ruồi đỏ giữa trán trở nên tươi tắn, càng đôi mắt hồ ly thêm phần câu hồn đoạt phách.

Ngồi khoanh chân trên bệ cửa sổ, một tay thỉnh thoảng vuốt ve chuông vàng trên mắt cá chân, tay kia nhàm chán cuốn lọn tóc trước ngực, không ngừng xoay tròn.

Tựa như chẳng chút quan tâm, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời lại chăm nhất cử nhất của Dư Hựu.

Gió đêm trên núi càng lúc càng lớn, từ khi Dư Hựu phát hiện ra Bạch Thanh Dục thì gió ngày càng dữ dội hơn, cuốn theo những tinh thể băng nhỏ xuyên qua kẽ hở giữa chín cái đuôi của Bạch Thanh Dục,

Khiến Dư Hựu không mở mắt , lời muốn cũng nghẹn trong miệng, chỉ có thể giơ hai tay lên che chắn, chân lại như mọc rễ, không hề nhúc nhích.

Bạch Thanh Dục thấy thú vị, liền nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, cùng với một tiếng "ầm", đuôi quét vào cửa sổ.

Dư Hựu chỉ nghe thấy tiếng chuông leng keng, gió lạnh cắt da cắt thịt liền biến mất, nào ngờ vừa mở mắt ra đã đối diện với ánh mắt Bạch Thanh Dục đang hắn với vẻ tươi .

Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của người trước mặt, Bạch Thanh Dục có chút không hài lòng dùng tay nâng cằm Dư Hựu lên: "Ngươi không có gì muốn với ta sao?"

Nàng dừng lại một chút: "Ta là hồ đấy."

Dư Hựu nghe rõ sự bất an trong lời của nàng, vội vàng lắc đầu, suy nghĩ một hồi lại thốt ra một câu vô nghĩa: "Chân nương, không lạnh sao?"

Bạch Thanh Dục khi ở dạng không thích đi giày, lúc này đang đứng chân trần trên sàn gỗ cứng lạnh.

Lúc này nàng như bị hỏi khó, vội vàng quay người tìm một chiếc ghế ngồi xuống, ôm hai chân vào lòng, gục đầu lên trên, nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Ngươi thật sự không sợ ta?"

Dư Hựu mỉm , giọng mang theo sự an ủi và chân thành: "Cô nương đối đãi với ta không tệ, ta cũng chưa từng thấy nương người, ranh giới giữa người và có lẽ không rõ ràng như , lòng người hiểm ác còn đáng sợ hơn , còn nương, Dư mỗ không sinh ra một chút sợ hãi nào."

"Vậy ngày mai, vẽ tranh cho ta, không?" Bạch Thanh Dục chằm chằm vào mặt Dư Hựu, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Dư Hựu cúi người Bạch Thanh Dục lúc này đang bất thường dựa dẫm vào hắn, mỉm , giọng mang theo sự dịu dàng và bất đắc dĩ: "Được, ngày mai đợi Dư mỗ chuẩn bị xong, sẽ vẽ cho nương."

Bạch Thanh Dục chớp chớp mắt, cảm thấy Dư Hựu như đang dỗ dành trẻ con, nàng mỉm , cảm giác này khiến nàng thích, còn muốn thêm nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...