Thanh Sơn Tàng Bạch [...] – Chương 1

Người đời đều trên núi Tấn Thành có một con hồ ly đơn độc thành , quanh năm khoác áo trắng, mỗi độ xuân về, nam nhân vào núi trở ra bình an hầu như không có, ước chừng là bị quái mê hoặc.

Lời người đáng sợ, Bạch Thanh Dục chính là hồ kia, nàng quả thật thường xuyên mặc áo trắng, chưa từng mê hoặc nam nhân nào.

Nàng có một căn nhà nhỏ hai tầng trên núi, tuy nhỏ đầy đủ tiện nghi, một ngày ba bữa, thật là khoái lạc.

Không biết có phải vì thường mặc áo trắng nên nàng cực kỳ thích ngắm tuyết.

Ngày tuyết đầu mùa, nàng khoác áo lông chồn trắng, giống như nữ tử bình thường, búi tóc cao, cài trâm, ra ngoài thưởng tuyết.

Tuyết rơi lất phất, bông tuyết như pha lê lóng lánh rơi xuống, có một mảnh tựa như có linh khí, cờ rơi trúng nốt ruồi đỏ giữa trán nàng.

Nàng hơi sững sờ, thân là quái nên thân nhiệt nàng lạnh như băng.

Tuyết không tan, nàng đưa ngón tay nhẹ nhàng gạt xuống, khẽ thổi, nó liền bay theo gió, không biết đi về phương nào, giữa trán lại không hiểu sao hơi nóng lên.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, nàng bước chậm về nhà, nhóm lửa, khép mắt nghỉ ngơi.

Tiếng gõ cửa vang lên, nàng kìm nén sự phiền não trong lòng, phẩy tay áo, cảnh tượng bên ngoài cửa liền hiện ra trước mắt.

Bên ngoài là một thư sinh, đeo hòm nhỏ, vẻ mặt lo lắng, môi tím tái vì lạnh.

Nàng mở cửa, thư sinh bên ngoài hình như không ngờ trong núi sâu này lại có một nữ tử xinh đẹp, vẫn giữ tư thế gõ cửa, chớp mắt hai cái.

Có lẽ một trận gió lạnh thổi qua, hắn mới hoàn hồn, mang theo vẻ ngây ngô non nớt của thiếu niên, tai và má đều đỏ bừng, cúi đầu : "Tại hạ họ Dư tên Hựu, giờ này quấy rầy, thật sự xin lỗi, tuyết càng lúc càng lớn, thực sự không có chỗ dung thân, xin nương cho một chỗ nghỉ chân, tuyết ngừng, ta sẽ lập tức rời đi."

Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy nữ tử trước mặt hắn đầy hứng thú hồi lâu.

Bạch Thanh Dục nghiêng đầu, lùi sang trái một bước, ý bảo hắn vào nhà.

Dư Hựu vội vàng chắp tay tạ ơn hai lần, bước chân cứng ngắc vào nhà.

Hắn nhẹ nhàng đặt hòm xuống đất, rụt rè đứng cạnh đống lửa xoa xoa tay, hàn khí trên người lúc này mới tan đi một nửa.

Đứng bên đống lửa, không còn bị cái lạnh trói buộc, hắn không tự chủ cứ Bạch Thanh Dục đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh mắt của thiếu niên luôn trần trụi, không biết che giấu.

Tuy Bạch Thanh Dục nhắm mắt vẫn cảm nhận rõ ràng mọi thứ xung quanh.

Cuối cùng không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng này, nàng hơi nhíu mày mở mắt ra, đáy mắt hiện lên vài phần chán ghét.

Nàng ngẩng đầu Dư Hựu, người kia lại sớm dời mắt khi nàng nhíu mày, chỉ còn lại vành tai đỏ ửng.

Bạch Thanh Dục mang theo chút tâm tư trả đũa chằm chằm hắn, cổ hắn giấu trong áo ngoài dần dần đỏ lên, ngón tay từ từ cuộn lại, nắm chặt đến trắng bệch, mặt gần như quay lưng về phía Bạch Thanh Dục.

Bạch Thanh Dục mới thong thả mở miệng: "Ngày tuyết lớn thế này, một thư sinh yếu đuối như ngươi, đến núi sâu này gì?"

Nghe , Dư Hựu quay mặt lại, nghiêm túc trả lời nàng: "Tiểu sinh nghe ngày tuyết đầu mùa trên núi có kỳ cảnh dị thú, nên muốn lên núi vẽ tranh, kiếm thêm chút tiền để chuẩn bị sang xuân đi thi, còn thiếu chút lộ phí."

"Trên núi có dị thú?" Bạch Thanh Dục nghi hoặc lên tiếng, nàng ở trên núi này đã lâu, thật sự chưa từng thấy sinh vật nào xứng với chữ "dị".

Dư Hựu quan sát sắc mặt nàng, chậm rãi : "Người dưới núi thường bàn tán về những thứ trên núi này, nghe mấy năm trước có người thấy một con hổ trắng như tuyết."

"Ngươi muốn gặp?"

"Phải, mục đích chuyến đi này không chỉ là vì con bạch hổ kia, mà còn vì con bạch hồ trong truyền thuyết mà chưa ai từng thấy."

Dư Hựu chuyên tâm trả lời câu hỏi của Bạch Thanh Dục, lại không phát hiện nương trước mặt đã sớm không còn tươi , ánh mắt lạnh lùng hắn.

Bạch Thanh Dục hứng thú vừa mới dấy lên liền tiêu tan không còn dấu vết, nàng trầm giọng, tay gần như muốn kết ấn: "Vì sao?"

Dư Hựu không biết tại sao nương trước mặt đột nhiên thay đổi sắc mặt, giọng điệu cũng lạnh như băng.

Nhưng hắn cũng không né tránh ánh mắt của Bạch Thanh Dục, thành thật trả lời: "Không giấu gì nương, so với đọc sách quan, du ngoạn thiên hạ, vẽ hết mọi kỳ cảnh mới là điều tiểu sinh mong muốn."

Bạch Thanh Dục hắn hồi lâu, biết hắn toàn lời thật lòng mới buông bỏ sát ý, khẽ nhếch môi trêu chọc hắn: "Không phải vì dung nhan tuyệt mỹ của hồ sao?"

Mặt Dư Hựu vừa mới hạ nhiệt lại nóng bừng lên, ngón tay như muốn tết thành nút thắt quấn lấy nhau, chuyện lắp bắp: "Cô nương đừng chọc ghẹo tại hạ."

Ánh mắt chân thành tha thiết, miệng lại kín như bưng.

Bạch Thanh Dục thấy thú vị, lúc này mới có ý định cho hắn ở lại.

Trời đã tối, tuy nàng không cần ngủ, cũng không muốn sớm bại lộ thân phận.

Nàng đứng dậy, đi lên lầu, quay lưng về phía Dư Hựu dặn dò: "Phòng khách đầu tiên bên trái lầu trên là của ngươi, bên phải là phòng của ta, đừng tùy tiện đến gần."

Dư Hựu bóng lưng nàng liên tục gật đầu, lại phản ứng kịp nàng không thấy nên vội vàng đáp "Vâng".

Nào ngờ Bạch Thanh Dục thấy rõ ràng, trong lòng càng thêm vui vẻ, hôm nay, sẽ có một giấc mộng đẹp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...