Thánh Nữ Rởm Khi [...] – Chương 7

Mẹ tôi tỉnh ra chút ít và gọi điện thoại lần nữa.

Tôi nghĩ đến ngày hôm nay của kiếp trước, em tôi mang đứa con riêng của nhà giàu nhất về, nên tôi lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà xem kịch ở cự ly gần.

Suy cho cùng, xem qua màn hình đúng là không đã bằng xem trực tiếp.

Vừa về đến nhà, tôi đã thấy mẹ hai mắt đỏ hoe đang gọi điện thoại.

Dì nhỏ tôi ở bên cạnh trên nỗi đau của người khác, không ngừng xúi giục: "Chị à, đành chịu ! Con nhỏ khốn nạn đó đã bị chị chiều hư rồi, chắc giờ số tiền đó đã bị nó nướng sạch rồi."

Hiện tại, mẹ và dì nhỏ tôi nhau bằng ánh mắt hình viên đạn.

Vốn đã khó chịu sẵn, dì nhỏ tôi lại còn những lời như , mẹ tôi liền trút hết mọi tội lỗi lên đầu dì nhỏ.

"Chẳng phải tại hết sao. Hồi bé Tân Lan sai, lúc nào cũng bênh nó chằm chặp, lúc nào cũng chia rẽ tôi với nó, rắp tâm gì chứ?"

Tôi khẽ .

Hóa ra, mẹ tôi cũng biết dì nhỏ không có ý tốt.

Nhưng trước đây, khi dì nhỏ cố chia rẽ tôi với mẹ, tại sao bà lại im lặng, thậm chí còn đứng về phía dì nhỏ mà chỉ trích tôi so đo tính toán?

Tiếng của tôi đã khiến hai người họ ý.

Mẹ tôi vội vàng tôi với ánh mắt cầu cứu: "Nguyệt Nguyệt, phải sao đây, mẹ liên lạc với Tân Lan không ."

Dì nhỏ tôi trừng mắt tôi với vẻ căm ghét: "Con ranh c.h.ế.t tiệt, lần trước sao mày lại đi giúp em mày hả?"

Nhìn mẹ đang cầu cứu tôi, tôi lại buông tiếng khẩy.

Kiếp trước, mỗi khi có chuyện gì tốt đẹp, mẹ đều nghĩ ngay đến em , còn khi gặp phải rắc rối, mẹ lại nghĩ ngay đến tôi.

Tôi cứ nghĩ, dù mẹ có thiên vị, không thương tôi, vào những gì tôi đã cống hiến cho gia đình này, trong lòng bà chắc chắn vẫn có chỗ cho tôi.

Nhưng mãi đến khi tôi c.h.ế.t đi, tôi mới nhận ra, mẹ tôi cũng giống như em tôi, đều là những kẻ m.á.u lạnh, vô .

Vì họ đều vô tâm với tôi, cớ gì tôi phải trao cả tấm lòng cho họ chứ.

Tôi tránh mẹ đang lao đến, thản nhiên : "Mẹ đừng lo lắng, em đã trưởng thành rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Sau đó, tôi dì nhỏ, mỉa mai đáp trả: "Dì nhỏ ơi, chẳng phải trước đây dì luôn dạy em phải ngây thơ, lương thiện, không dối, cũng không có ác ý hay sao? Bây giờ dì đang có ý gì vậy?"

Dì nhỏ cứng họng trước những lời của tôi, chỉ biết trừng mắt tôi đầy căm phẫn.

Mẹ tôi lại tôi với ánh mắt cầu cứu: "Nguyệt Nguyệt, phải sao đây con! Tiền chữa bệnh của mẹ biến mất rồi."

Đúng lúc này, em tôi dìu một người ăn xin say xỉn bước vào phòng.

Mẹ và dì nhỏ tôi đều có ám ảnh tâm lý với người ăn xin, nên vừa thấy người này, họ liền hét lên đầy sợ hãi.

Em tôi nhíu mày khó chịu: "Đây là việc tốt mà con hôm nay đấy, cho người ăn xin về nhà ngủ nhờ, hai người đừng ầm lên như thế."

Mẹ tôi, người vốn dĩ luôn nhu nhược, bỗng nhiên gằn giọng quát: "Ra ngoài! Ở đây không chào đón ta."

Dì nhỏ tôi run rẩy : "Mấy người chúng ta đều là đàn bà chân yếu tay mềm, sao đấu lại đám người ăn xin kia chứ. Con ranh c.h.ế.t tiệt, nếu mày không muốn trải nghiệm lại cảm giác tuyệt vọng của lần trước, thì mau đưa hắn ta cút khỏi nhà."

Em tôi thản nhiên : "Hai người có thôi đi không? Con đã bao nhiêu lần rồi? Con là thánh mẫu tái thế, lần trước là bọn họ có nhu cầu, con mới cho phép. Hai người nhờ, cũng coi như là việc thiện đấy, sau này sẽ hưởng phúc báo. Nói mãi mãi, có thôi đi không hả!"

Mẹ tôi không chịu nổi nữa, bực mình tát cho em một cái.

Nó trừng mắt mẹ tôi, gằn giọng: "Khốn khiếp, bà nghe cho rõ đây, mấy hôm nay tôi việc thiện suốt, đến tiền chữa bệnh của bà tôi cũng lén mang đi cho người ta hết rồi, giờ có muốn dừng cũng không nữa. Bà tốt nhất là ngoan ngoãn hợp tác với tôi, tôi cảm thấy mình sắp gặp may rồi đấy."

Mẹ tôi nghe xong không nhịn nữa, giận dữ bổ nhào vào em .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...