Em nghịch điện thoại một lúc rồi vội vã chạy ra ngoài.
Tôi biết, nó đang chuẩn bị đi gặp đứa học cũ mười năm không gặp để giở trò đấy mà.
Kiếp trước, cũng vào ngày này, tôi sợ em ngốc nghếch bị người ta lừa, nên đã lén lén đi theo, rồi vô phát hiện ra việc nó hoại công việc của dì nhỏ, nên đã ra tay ngăn cản.
Kiếp này, tôi thảnh thơi hẹn gặp chủ nhà, ký hợp đồng nhà, không còn giống như kiếp trước, lúc nào cũng đặt gia đình lên trên bản thân nữa.
Tôi đang hì hục thu dọn ít đồ cần thiết chuyển lên lầu thì dì nhỏ bất ngờ gọi tới.
"Uyển Nguyệt, cháu mau qua công ty dì ngay, con bé Tân Lan nó khùng rồi!"
Nghe giọng dì nhỏ hốt hoảng, tôi không nhịn phì .
Cùng lúc đó, một cảm giác hả hê dâng lên trong lòng.
Kiếp trước, vì có tôi đứng ra gánh vác mọi việc cho dì nhỏ nên dì nhỏ mới có cơ hội người tốt bên cạnh em .
Dì nhỏ lúc nào cũng "Tân Lan" thế này, “con bé" thế kia, càng khiến tôi trông giống như kẻ nhỏ nhen, ích kỷ.
Kiếp này, không có ai lá chắn cho dì nhỏ nữa, dì nhỏ lộ nguyên hình rồi nhé!
Tôi khẩy một tiếng rồi lên tiếng bênh vực em : "Dì nhỏ là sao? Em cháu ngoan ngoãn như thế cơ mà! Nó hiếu thảo với bề trên, đời, gặp người già neo đơn cần giúp đỡ trên đường cũng sẵn lòng giúp đỡ hết sức mình. Một đứa tốt như sao lại điên ạ? Dì nhỏ à, cháu không cho phép dì nhỏ xấu em cháu trước mặt cháu đâu. Xin lỗi đi, dì nhỏ phải xin lỗi em cháu."
Tôi vừa dứt lời, dì nhỏ liền há hốc mồm kinh ngạc: "Uyển Nguyệt, cháu cũng hóa rồ rồi sao?"
Ngay sau đó là giọng đầy đắc thắng của em : "Nghe thấy chưa? Cháu đã bảo rồi, gọi điện cho chị ấy vô ích thôi mà dì nhỏ không tin. Cháu cho dì nhỏ biết, chị Uyển Nguyệt luôn bênh cháu vô điều kiện đấy. Dì nhỏ nên ngoan ngoãn chấp nhận sự thật đi!"
Nghe thấy giọng em , tôi mỉm , quả nhiên là .
Kiếp trước, dì nhỏ thường xuyên dùng chiêu trò này để chia rẽ tôi và em .
Trước kia, vì nghĩa ruột thịt, dù có thiệt thòi tôi cũng không bao giờ so đo với dì nhỏ.
Chỉ là vài lời ngon ngọt lấy lòng thôi mà, nếu muốn tôi còn có thể tốt hơn dì nhỏ và em ấy chứ.
Em vừa dứt lời huênh hoang, tôi liền bắt chước dì nhỏ kiếp trước, ra vẻ chia rẽ: "Dì nhỏ ơi, bình thường em cháu tôn trọng dì nhỏ lắm mà, sao dì nhỏ lại em ấy như ? Làm gì có trưởng bối nào như dì nhỏ chứ? Cháu thấy dì nhỏ…"
Chưa để tôi hết câu, dì nhỏ đã gắt lên từ đầu dây bên kia: "Uyển Nguyệt, dì nhỏ không rảnh mấy chuyện vớ vẩn này với cháu đâu. Cháu mau qua đây, tự mình xem em Tân Lan ra chuyện tày trời gì đi!"
Nghe giọng dì nhỏ hống hách ra lệnh, tôi khẽ nhếch mép .
Tôi biết dì nhỏ vẫn nghĩ tôi sẽ như trước kia, mắng mỏ em rồi ra mặt thay dì nhỏ giải quyết mọi chuyện.
Nhưng dì nhỏ nhầm rồi. Tôi của hiện tại, người đã sống lại một đời, không còn là con ngốc bị lợi dụng như trước nữa.
Tôi sẽ giống như dì nhỏ của kiếp trước, đứng ngoài xem kịch vui rồi thêm dầu vào lửa cho mọi chuyện càng thêm rắc rối.
Vừa đến dưới lầu công ty dì nhỏ, tôi đã thấy dì nhỏ, em và cả học cũ mười năm không gặp của nó đang ngóng tôi từ bao giờ.
Buồn là dì nhỏ – người lúc nào cũng ăn mặc thời trang, tóc tai bóng bẩy – giờ đây tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch.
Mắt em đỏ hoe, chắc là vừa khóc xong.
Nổi bật nhất trên mặt nó là dấu tay in hằn.
Tôi chắc chắn dì nhỏ và em vừa có một trận ẩu đả.
Trong lòng tôi hả hê lắm vẫn cố tỏ vẻ ngạc nhiên, chạy đến chỗ dì nhỏ và em : "Dì nhỏ, em , hai người sao…"
Chưa để tôi hết câu, dì nhỏ đã gào lên với tôi: "Uyển Nguyệt, cháu tóc dì này, quần áo dì này, rồi cổ dì này!"
Vết cào trên cổ dì nhỏ trông hơi kinh dị, tôi cố nhịn , giả nai hỏi: "Dì nhỏ bị ngã à?"
Dì nhỏ vừa mắng vừa chỉ tay vào em : "Tất cả đều là do đứa em ngoan của cháu – Lương Tân Lan đấy! Uyển Nguyệt, cháu dạy dỗ em kiểu gì thế hả? Hôm nay nó dám đánh trả người lớn, ngày mai nó dám ra tay g.i.ế.c người đấy, nó…"
Tôi khẽ nhếch mép . dì nhỏ bây giờ trông giống hệt tôi của kiếp trước mỗi khi tức giận mắng mỏ em .
Vì , tôi bắt chước giọng điệu của dì nhỏ lúc trước, ngắt lời dì nhỏ đang tràn đầy kinh ngạc: "Đánh trả? Dì nhỏ đánh em ạ? Dì nhỏ là trưởng bối sao lại đánh trẻ con như thế? Nó vẫn còn nhỏ mà!"
Bạn thấy sao?