Em lập tức cảnh giác tôi: "Chị muốn gì? Chị định đợi em lấy chồng giàu rồi cướp chồng em đấy à?"
Tôi khẩy, đầu óc ngu ngốc của nó chỉ nghĩ đến chuyện tranh giành đàn ông.
Nhưng mà, thế lại càng hay.
Nếu nó không ngu thì sao tôi trả thù cho hả dạ ?
Kìm nén sự phấn khích đang dâng trào trong lòng, tôi ha hả: "Em à, em đang nghĩ linh tinh gì thế? Em là thánh mẫu tái thế chứ có phải chị đâu. Phú quý đến mấy thì chị cũng không hưởng hết ! Chị chỉ cần chút lộc rơi vãi từ tay em thôi. Con trai của tỷ phú, cậu ấm chiêu nhà giàu… toàn người tài giỏi, họ chỉ cần lỡ tay đánh rơi một ít thôi cũng đủ cho chị sống sung sướng mấy kiếp rồi! Em à, chị cũng không tham lam đâu, sau này em bảo chồng em cho chị một căn biệt thự với vài triệu là rồi."
Lời của tôi dường như khiến nó rất hài lòng.
Vừa nãy còn tôi đầy cảnh giác, bây giờ nó đã toe toét!
Nó hừ mũi một cái đầy kiêu ngạo: "Muốn biệt thự với vài triệu hả? Vậy thì chị phải biết điều đấy!"
Thấy em đã sập bẫy, tôi hào hứng gật đầu, rồi nhắc nhở: "Em cứ yên tâm, chị sẽ ủng hộ em hết mình. Nhưng giờ chưa phải lúc chuyện này, hôm nay em việc thiện chưa?"
Nghe tôi , em vỗ trán, mặt mày nhăn nhó: "Ôi chết, hôm nay em chưa việc thiện! Phải phải phải, em phải đi việc thiện ngay. Nhưng mà em biết tìm người để giúp ở đâu bây giờ?"
Nó vừa mới quyết định việc thiện mỗi ngày nên có vẻ hơi hoang mang.
Tôi nhớ lại những chuyện ngớ ngẩn mà nó đã ở kiếp trước, bèn gợi ý: "Bạn học cũ này, ăn mày ngoài đường này, bệnh nhân trong bệnh viện này, hội nhóm từ thiện này…"
Nghe tôi , mắt nó sáng rực lên.
Cuối cùng, nó tôi với vẻ tán thưởng, rồi vội vàng cúi xuống hí hoáy gì đó.
Nhìn em tất bật, tôi mỉm .
Tôi còn đang rất nóng lòng muốn xem kịch vui đây này!
Kiếp trước, cũng vào ngày này, em lên WeChat thấy một đứa học cũ mười năm không gặp giờ đang thất nghiệp, rất túng quẫn.
Thế là nó liền nảy ra ý định cho dì nhỏ mất việc để nhường chỗ cho nó.
Lúc đó, tôi đã ra sức can ngăn, tranh cãi với nó một trận long trời lở đất để bảo vệ công việc của dì nhỏ.
Ai dè đâu, dì nhỏ biết chuyện chẳng những không cảm ơn tôi, mà còn bênh em chằm chặp, mắng tôi là đồ lắm chuyện: "Uyển Nguyệt, con ác quá rồi đấy. Tân Lan chỉ muốn giúp đỡ bè thôi mà, con thế chẳng khác nào hoại của người ta cả.”
"Em con có gì sai đâu? Bạn bè thất nghiệp, nó sốt ruột cũng là chuyện thường ! Không có tiền thì sống khổ sở lắm, con có biết không hả?"
Sống lại một đời, tôi nhớ đến bộ mặt giả tạo của dì nhỏ ở kiếp trước mà không nhịn .
Nếu kiếp trước lòng tốt của tôi bị dì nhỏ coi như mớ rau rác, thì kiếp này, tôi sẽ cho dì nhỏ nếm mùi đau khổ!
Tôi sẽ ủng hộ em hết mình, thậm chí còn âm thầm xúi giục nó bậy.
Tôi muốn xem xem, không có tôi ra mặt đỡ cho dì nhỏ, thì dì nhỏ có còn bênh em một cách mù quáng nữa không.
Sau khi thấy em đã liên lạc với đứa học cũ kia, tôi cũng bắt đầu hành .
Tôi mở điện thoại, nhanh chóng căn hộ ở ngay tầng trên.
Tôi việc này rất thuần thục, vì kiếp trước tôi cũng đã từng căn hộ đó rồi.
Kiếp trước, đúng ngày sinh nhật mẹ, em đã rủ hết đám ăn mày ở gần nhà đến, bảo họ cứ ăn uống tự nhiên.
Món nào món nấy đều do mẹ và dì nhỏ vất vả nấu nướng cả, em bày trò người tốt.
Mấy gã ăn mày kia thì bẩn không chịu , gãi chân gãi đùi rồi lại móc tay móc chân, giẫm chân lên cả ghế sofa với bàn ăn trong nhà.
Tôi nghi ngờ mấy gã cứ gãi vùng kín kia bị bệnh truyền nhiễm gì đó, nên lại phải ra tay kẻ xấu, đuổi hết lũ ăn mày đi.
Sau đó, vì lo cho sức khỏe của cả nhà, tôi đã căn hộ ở tầng trên, rồi người đến dọn dẹp, khử trùng khắp nhà.
Kiếp trước, mẹ và dì nhỏ cứ bảo tôi quá, em thì mắng tôi vô tâm, m.á.u lạnh.
Mẹ và dì nhỏ cũng hùa theo nó, mắng tôi không có người.
Thậm chí sau này, khi em với mọi người biết đám ăn mày kia thực sự bị bệnh vùng kín, họ cũng chẳng thèm xin lỗi tôi một câu.
Kiếp này, tôi phải ra tay trước để bảo vệ bản thân.
Sau khi đã chuẩn bị đường lui cho mình, tôi có thể yên tâm ngồi xem kịch hay, lạnh lùng quan sát những việc tốt đẹp của em .
Còn mẹ với dì nhỏ có bị thiệt gì hay không, có bị lây bệnh gì hay không, tôi mặc kệ.
Tôi chỉ cần bảo vệ bản thân mình là .
Bạn thấy sao?