2
Hồi cấp hai, ấy rất mê thần tượng.
Cô ấy say mê xem phim truyền hình, đặc biệt thích nam chính trong đó.
Cô ấy cùng Hứa Miểu đến hiệu sách mua rất nhiều poster và hình dán của nam diễn viên đó, dán đầy tường và vở.
Tôi cực kỳ không muốn thấy gương mặt đó.
Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu nghĩ:
“Nếu mình cũng là một ngôi sao nổi tiếng thì tốt biết mấy. Liệu ấy có ngưỡng mộ mình như thế không? Có quan tâm đến mọi thứ của mình như quan tâm đến người đàn ông kia không?”
Tôi cũng không hiểu tại sao.
Tôi lại đi ghen với một người đàn ông chỉ xuất hiện trên màn ảnh.
Có lẽ từ lúc đó, tôi cũng muốn trở thành một diễn viên, muốn bản thân tỏa sáng trong mắt ấy.
3
Lên cấp ba, có rất nhiều chàng trai thích Hạ Chi Chi.
Tôi ghét những kẻ đó tiếp cận ấy, thể hiện sự nhiệt trước mặt ấy.
Cũng từ đó, tôi nhận ra cái cảm giác muốn chiếm hữu đến đau khổ này có một cái tên khác: thích.
Tôi thích để ý đến từng hành của ấy, thích nghe ấy ríu rít kể chuyện phiếm bên tai, thích cách ấy ngày nào cũng nhờ tôi giảng bài.
Mỗi khi ấy ở bên cạnh, tâm trạng tôi đều tốt hơn.
Tôi từng lén bỏ một lá thư vào sách của ấy.
Nhưng ấy không hề biết là tôi, chẳng thèm mở ra mà vứt ngay vào thùng rác.
Tôi hỏi ấy sao không mở ra xem.
Cô ấy đáp:
“Yêu đương thì có gì vui đâu? Hứa Miểu đương xong chẳng thèm chơi với tôi nữa, lại hay tâm trạng thất thường.”
Vậy là tôi đành lặng lẽ giấu nhẹm cảm của mình.
Đợi thêm chút nữa, vì ấy hình như chưa nhận ra điều gì.
Để không cho chàng trai nào khác tiếp cận ấy, tôi thường xuyên đến lớp ấy, viện cớ mượn cái này cái nọ.
Trong trường bắt đầu rộ lên tin đồn chúng tôi là một cặp.
Từ đó, tôi dần không còn nhận thư nữa.
Nhưng trong lòng tôi là một niềm vui khó tả, dù tôi không bao giờ thể hiện ra ngoài, chỉ sợ ấy nhận ra mà tránh xa tôi.
4
Lớp 11 năm đó.
Tôi vừa tắm xong, không mặc gì bước ra khỏi phòng tắm, liền chạm mặt ấy.
Khoảnh khắc đó, tim tôi như muốn ngừng đập, vội vàng chạy lại vào phòng.
Cô ấy đứng ngoài cửa, vẫn xin lỗi:
“Xin lỗi nha, Thẩm Cận Bạch, thật ra vừa rồi tôi không thấy gì đâu.”
Nhưng càng , tôi càng nóng bừng.
Tôi không thể với ấy rằng lúc đó tôi đã chuyện không đứng đắn.
“Cậu đi trước đi, tôi còn chưa tắm xong.”
Sau lần đó, tôi lại mơ thấy ấy vài lần…
Còn lần lén hôn ấy vào kỳ nghỉ hè, tôi thừa nhận mình có ý đồ xấu.
Nhưng ai bảo ấy quay mặt về phía tôi, tóc lại khẽ quét lên cánh tay tôi gì?
Tôi lén hôn ấy, không ngờ lại khiến tỉnh dậy.
Tôi chỉ đành giả vờ chăm bài tập, sợ ấy nhận ra điều gì.
“Sao tai cậu đỏ thế?”
“Không sao. Cậu ngủ chảy nước dãi đấy.”
“Không thể nào! A a a a…”
Cô ấy vội ngồi bật dậy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã chuyển sự ý của ấy.
Nhưng đồng thời cũng thấy chán nản.
“Bao giờ thì mình mới có thể hôn ấy một cách đàng hoàng đây?”
5
Nếu có thể ở bên ấy mãi, dù tạm thời chưa phải người , tôi cũng thấy mãn nguyện.
Nhưng rồi ấy quyết định du học Anh sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Cô ấy muốn khám một thế giới rộng lớn hơn, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy phấn khích.
Lời tỏ tôi đã chuẩn bị kỹ càng lại bị nuốt ngược vào trong.
Trước đây, ấy từng rằng xa sẽ không bền.
Tôi ủng hộ mọi quyết định của ấy.
Ngày ấy đi, sau khi tiễn ấy ở sân bay, tôi trở về xe và khóc một mình rất lâu.
Trong khoảng thời gian đó, tôi không ngừng theo dõi tĩnh của ấy trên Douyin. Tôi rất nhớ ấy.
Hễ có thời gian, tôi lại nhắn tin cho ấy.
Vì chênh lệch múi giờ, thường hôm sau tôi mới nhận tin nhắn phản hồi.
Nhưng chỉ một tin nhắn thôi cũng khiến tôi vui cả ngày.
Năm đầu tiên, ấy chưa quen, thường xuyên gọi điện cho tôi.
Sau đó, ấy kết với vài người. Tôi vừa yên tâm lại vừa lo lắng.
6
Những chuyện sau đó nằm ngoài dự liệu của tôi.
Ban đầu, quản lý của tôi đưa ra phương án lợi dụng hình, để Hạ Chi Chi phối hợp xây dựng CP, rồi công khai cảm.
Tôi từ chối.
Tôi thích ấy, muốn đường đường chính chính ở bên ấy, không phải bằng cách này.
Tôi không muốn giả, tôi muốn người thật.
Tôi đã thích ấy nhiều năm như , không thể xem chuyện này như trò .
Tôi cần một lời tỏ đàng hoàng, nghiêm túc.
Phản ứng của khán giả khiến tôi rất vui.
Họ nhiệt “ship” CP của chúng tôi, cũng dễ hiểu, bởi ngay cả tôi cũng “ship”.
Nói thật, tôi đã mơ về cuộc đời của tôi và ấy không chỉ một lần trong đầu.
Nhưng may thay, giấc mơ đó không chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi nữa.
Nó đã trở thành hiện thực
Từ ngày ấy nhận lời tỏ của tôi.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?