1
Bạn trai tôi có một thanh mai trúc mã.
Họ lớn lên cùng nhau từ bé, còn thân thiết hơn cả chị em ruột.
Khi tôi và Kỳ Huy mới bắt đầu hẹn hò, ấy đã giới thiệu về Doãn Tiểu Y như .
Tôi tin ấy.
Cho đến khi cùng nhóm nhắc nhở tôi.
“An Nghiên, đừng chỉ chăm chăm vào dự án của cậu, thỉnh thoảng cũng đến phòng thí nghiệm của bọn mình ngồi chơi đi.”
Tôi khá thân với ấy nên than thở: “Tớ gì có thời gian. Cậu còn không biết biệt danh của giáo sư tớ à?”
Một lúc lâu sau, mới nhắn lại:
“Em của Kỳ Huy ngày nào cũng đến tìm ấy trong phòng thí nghiệm, nhiều người còn đoán là… có phải cậu và ấy chia tay rồi không đấy?”
Tôi khựng lại.
Kỳ Huy không phải người lăng nhăng, tôi rất tin tưởng ấy.
Nếu là khác, có lẽ tôi sẽ còn trêu ấy vài câu.
Nhưng Doãn Tiểu Y là “em ” ấy, chuyện này chắc chỉ là tin đồn vớ vẩn thôi.
Dù nghĩ , lần đó, khi tôi cờ đi ngang qua phòng thí nghiệm để tìm Kỳ Huy, tôi vẫn có chút bất ngờ.
Bởi vì, Doãn Tiểu Y thực sự đang ở đó.
Trời nóng, ấy gọi đồ ăn ngoài, mang kem đến phòng thí nghiệm của Kỳ Huy.
Có lẽ do đếm nhầm, số kem mua về ít hơn một suất.
Vì , ấy : “Kỳ Huy, nhường một chút, chia sẻ với em nhé!”
Tôi đứng ngay cửa, sững sờ Doãn Tiểu Y đưa thìa kem đến tận miệng Kỳ Huy.
Kỳ Huy đang chăm màn hình máy tính, có vẻ thấy phiền nên nghiêng mặt tránh đi.
“Anh không thích đồ ngọt, em chẳng phải biết rồi sao?”
Doãn Tiểu Y còn định gì đó, sư đệ đứng ở cửa đã phát hiện ra tôi, hô lên:
“Chị dâu đến rồi, mau vào đi!”
Kỳ Huy lập tức quay đầu lại.
Doãn Tiểu Y giật mình, tay run lên, rơi luôn kem lên áo Kỳ Huy.
Màu hồng, chắc là vị dâu tây.
Kỳ Huy là người sạch sẽ, lập tức kéo áo, giũ mạnh hai cái:
“Vụng về quá, phiền chết đi !”
Doãn Tiểu Y đột nhiên nổi giận.
Cô ấy xoay người bỏ đi, còn ném lại một câu:
“Tốt bụng cho ăn mà còn chê! Em về nhà méc đây!”
Sắc mặt Kỳ Huy tối sầm lại:
“Làm bẩn áo mà em còn có lý sao?”
Tôi biết đôi khi Kỳ Huy như một đứa trẻ, dễ nổi nóng.
Nếu Doãn Tiểu Y thực sự về nhà méc, ba mẹ ấy sẽ cằn nhằn, ấy càng khó chịu hơn.
Vì , tôi vội vàng giữ Doãn Tiểu Y lại, hòa giải:
“Đừng đi, đừng đi, để chị thay em dạy dỗ ấy, không?”
Cuối cùng, Doãn Tiểu Y đề nghị sẽ đền cho Kỳ Huy một chiếc áo mới.
Chúng tôi bắt taxi đến trung tâm thương mại.
Kỳ Huy cao ráo, dáng người chuẩn, mặc gì cũng hợp.
Nhưng Doãn Tiểu Y có con mắt thẩm mỹ rất riêng, suốt cả buổi ríu rít bắt Kỳ Huy thử hết cái này đến cái khác.
Tôi thấy chán, nên lang thang trong cửa hàng, vô thức lật xem nhãn giá của quần áo.
Gia đình tôi vốn bình thường, những trung tâm thương mại thế này hoàn toàn không nằm trong khả năng chi tiêu của tôi.
Nhờ những tấm gương đặt xen kẽ trong cửa hàng mà tôi đã vô thấy điều đó.
Qua hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi thấy Doãn Tiểu Y đang trợn mắt lườm sau gáy tôi.
Đó là biểu cảm gì nhỉ?
Khinh thường, chế nhạo, và một chút… thương đầy ngạo mạn.
Tay tôi như bị kim chích, vội buông rơi vạt áo đang cầm.
Chất liệu thực sự rất tốt, điều hòa thổi qua, lạnh buốt cả đầu ngón tay.
Doãn Tiểu Y chậm rãi thu lại ánh mắt, quay lưng bước đi.
Tôi lặng lẽ đứng yên nửa phút, rồi mới xoay người quay lại trước cửa phòng thử đồ.
Kỳ Huy đứng trước gương, bực bội hỏi:
“Doãn Tiểu Y, em hài lòng chưa?”
Cuối cùng, chiếc áo này cũng Doãn Tiểu Y chấp thuận.
Nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn đóng gói:
“Sản phẩm mới không có giảm giá, 4.999 tệ. Quý có thẻ thành viên không ạ?”
Nghe đến giá tiền, tim tôi bỗng đập lỡ một nhịp.
Đắt đến sao?
Chỉ mới một tuần trước, tôi vừa mua cho Kỳ Huy một bộ đồ ngủ, giá 99 tệ, miễn phí vận chuyển.
Tôi bước lên, kéo nhẹ tay Kỳ Huy, định nhắc ấy đừng mua.
Nhưng Doãn Tiểu Y đã thản nhiên rút thẻ tín dụng ra.
“Chốt đơn, lấy cái này đi.”
Nói xong, ấy còn nháy mắt với Kỳ Huy:
“Như mọi lần nhé, em mua đồ cho , còn mời em ăn.”
Hai người họ sóng vai nhau đi trong trung tâm thương mại.
Người bán hàng ở quầy hoa tươi bước tới mời chào:
“Anh gì ơi, mua một bó hoa hồng tặng đi ạ, hôm nay bên em đang có chương trình giảm giá đấy.”
Khóe môi Doãn Tiểu Y cong lên, trông như sắp gật đầu đồng ý.
Tôi cắn chặt răng, bước lên một bước.
“Tiểu Y, nếu em thích thì để chị mua tặng em nhé. Hôm nay em tặng quà cho Kỳ Huy, chị… thay ấy đáp lễ.”
Bàn tay Doãn Tiểu Y đang định chạm vào cánh hoa bỗng rụt lại.
Cô ấy mỉm với tôi, nhẹ nhàng :
“Chị An Nghiên, em nhận hoa hồng nhiều quá rồi, mãi cũng chán.”
“Với lại, tặng hoa có ý nghĩa riêng của nó. Nếu chị tặng em hoa hồng, thì tính là gì đây?”
Đúng , tôi không thể tặng hoa hồng cho ấy.
Nhưng Kỳ Huy thì có thể sao?
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ .
Tôi nghĩ rất lâu, rốt cuộc Doãn Tiểu Y đang nghĩ gì?
Cô ấy thực sự vô tư, chỉ đang tận dụng cái quyền nũng với “ trai thanh mai trúc mã”?
Hay là, ấy có ý với Kỳ Huy, nên muốn chen vào giữa tôi và ấy?
Khả năng thứ hai nghe có vẻ vô lý.
Nếu ấy thực sự muốn theo đuổi Kỳ Huy, thì đã từ hơn mười năm trước rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ?
Vậy thì chỉ có thể là khả năng đầu tiên.
Sợ mình nghĩ nhiều, tôi lên mạng đọc hàng loạt bài viết về vấn đề này, đến mức mắt đỏ hoe mới rút ra một kết luận.
Tôi, không hề sai.
Dù có là thanh mai trúc mã, dù hai gia đình có thân thiết đến đâu…
Thì khi Kỳ Huy đã có , ấy và ấy nên giữ khoảng cách.
2
Lần đầu tiên tôi gặp Doãn Tiểu Y là ở quán cà phê trong trường Đại học A.
Lúc đó, vì trượt đại học trong nước, ấy ra nước ngoài du học.
Còn Kỳ Huy thì học tại Đại học A trong nước.
Mãi đến khi kỳ nghỉ về nước, ấy mới phát hiện bên cạnh Kỳ Huy đã có một người là tôi.
Khi ấy, tôi thấy ấy là một hoạt bát, tính cách khá cởi mở.
Dù xuất thân giàu có, mang theo chút kiêu kỳ, vẫn rất đáng .
Nhưng món quà gặp mặt mà ấy tặng tôi thì thật sự tôi hoảng sợ.
Là một chiếc vòng tay của thương hiệu C.
Hôm đó trời âm u, mưa lất phất, ánh sáng mờ mịt.
Nhưng chiếc vòng vẫn lấp lánh phát ra thứ ánh sáng tinh xảo, rực rỡ.
Về đến ký túc xá, tôi vội vàng lên mạng tra cứu suốt cả buổi.
Dù thế nào cũng không dám tin, một món trang sức có giá năm con số, lại “em của trai” tùy tiện tặng cho tôi.
Tôi hỏi Kỳ Huy:
“Có nên trả lại không?”
“Em vừa xem trên web, giá hơn 20.000 tệ… Quá đắt rồi.”
Một chiếc vòng tay này còn đắt hơn tất cả quần áo trong tủ tôi cộng lại.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi cũng sẽ không dám đeo nó.
Nhưng Kỳ Huy chẳng mấy bận tâm:
“Cô ấy chắc mua ở cửa hàng miễn thuế, không phải giá gốc đâu—cứ giữ đi.”
“So với quà ba mẹ tặng ấy, thì cái này chẳng đáng gì cả.”
Không biết câu này lan truyền thế nào, cuối cùng cũng lọt đến tai Doãn Tiểu Y.
Cô ấy tìm tôi và :
“Chị An Nghiên, thực ra em có chuyện muốn nhờ chị.”
“Giáo sư bên em giao bài luận mà em đau đầu mãi chưa . Chị giúp em tìm tài liệu nhé?”
Tôi có chút do dự:
“Nhưng trường em học ở nước ngoài, nội dung môn học không giống bên này. Chị sợ chị không tốt.”
Doãn Tiểu Y lập tức kéo tay tôi, lắc qua lắc lại:
“Chị An Nghiên, Kỳ Huy chị là ‘đại học bá’, chắc chắn chị mà, đừng khiêm tốn nữa!”
Cô ấy thực sự gửi tài liệu nghiên cứu và nội dung bài tập cho tôi.
Đúng là có liên quan đến chuyên ngành của tôi.
Nhưng tôi vẫn thấy khó xử—
Làm giúp thì sợ không đạt cầu, lại bị người ta chê .
Không thì đã nhận món quà đắt đỏ của ấy rồi, không tiện từ chối.
Cuối cùng, tôi ngồi lì trong thư viện suốt nửa tháng, dồn hết tâm sức hoàn thành bài luận cho ấy.
Vừa đúng tuần tôi xong bài tập của Doãn Tiểu Y, thì Kỳ Huy và ấy đi du lịch Nhật Bản.
Hai gia đình, tổng cộng sáu người, cùng nhau xuất ngoại.
Kỳ Huy từng hỏi tôi có muốn đi cùng không.
Thực ra tôi cũng để dành một khoản tiền, đủ để trang trải chi phí chuyến đi.
Nhưng tiêu hết số tiền đó chỉ trong bảy ngày, tôi thấy xót.
Thế nên tôi : “Anh mua quà lưu niệm cho em là rồi.”
Kỳ Huy thực sự mang về cho tôi cả một thùng đầy đồ ăn vặt và quà lưu niệm.
Anh ấy cầm từng món lên, kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị ở nơi đó.
“Anh kể lại cho em một lượt, coi như em cũng đã cùng đi rồi.”
Về phần Doãn Tiểu Y, không lâu sau khi về nước, ấy kết thúc kỳ nghỉ sớm và bay về trường.
Bạn thấy sao?