Thanh Mai Lỗi Nhịp, [...] – Chương 3

12

Ngày công bố điểm thi đại học, bố tôi ở bên cạnh cùng tôi tra cứu.

Không ngoài dự đoán, Lâm Hạc đạt điểm cao xuất sắc, 698 điểm.

Khi tôi thấy con số 622, nước mắt lập tức tuôn rơi.

“Tốt quá, tốt quá, các con thật không bố mất mặt!” Bố tôi đến đỏ mắt, xoa đầu tôi, tối nay sẽ dẫn chúng tôi đi ăn tiệc mừng.

Ông còn chụp ảnh màn hình điểm số, vội vàng đăng lên mạng xã hội khoe khoang.

“Đúng rồi, Uyển Uyển, con định chọn trường nào? Bao giờ đăng ký nguyện vọng?”

“Con ở lại trường 985 trong tỉnh thôi, con muốn ở gần bố. Trần Phán và Tống Húc cũng định ở trong tỉnh mà.”

“Tốt, tốt lắm, bố không phải lo con đi xa, cuộc sống không quen.”

Kiếp trước tôi thi không tốt, chỉ có thể chọn ngành điều dưỡng, lần này tôi có thể học ngành y.

Mẹ tôi qua đời khi tôi còn nhỏ, khi đó y học chưa phát triển.

, tôi muốn góp phần nhỏ bé vào lĩnh vực này trong khả năng của mình.

Lâm Hạc điểm số của mình, dường như không bất ngờ.

Lý Thiến chắc cũng đạt điểm cao tương tự, họ có thể cùng vào trường đại học Bắc Thanh mà mơ ước.

Thật tốt.

Nhân lúc bố tôi gọi điện thoại, Lâm Hạc bất ngờ hỏi tôi:

“Cậu muốn ở lại tỉnh, chủ yếu là vì Tống Húc đúng không? Cậu thực sự thích ta đến sao?”

“Liên quan gì đến cậu?”

Dạo này tôi thấy quản lý quá nhiều chuyện, bắt đầu cảm thấy phiền.

Lâm Hạc tôi chằm chằm, ánh mắt không còn lạnh nhạt như trước nữa.

“Lê Uyển, chỉ cần cậu một câu, tôi cũng có thể ở lại tỉnh cùng cậu.”

“Không cần đâu, thành tích của cậu tốt như , ở lại đây chỉ lãng phí, vẫn nên đến trường đại học Bắc Thanh lý tưởng của cậu đi. Lý Thiến chắc cũng sẽ thi đỗ trường đó, hai người đúng là xứng đôi.”

“Tôi chưa đưa thư cho ấy.”

“Ồ.”

Điện thoại tôi sáng lên, là cuộc gọi của Tống Húc.

Tôi vừa định nghe máy thì Lâm Hạc nắm lấy cổ tay tôi, có chút tức giận:

“Cậu không hề quan tâm chút nào sao?”

“Quan tâm gì? Quan tâm cậu à? Là ai đã đừng để tôi treo cổ trên một cái cây, vì sợ xui xẻo?”

Tôi trả lời lại nguyên văn câu trước đây của , khiến sắc mặt tái nhợt.

Tôi giật tay mình ra, đi ra ban công để nghe điện thoại.

13

Cha mẹ Tống Húc đều việc trong tỉnh, nên ấy quyết định ở lại đây, hơn nữa nguyện vọng của trùng với tôi.

Thật tuyệt, sau này chúng tôi lại có thể cùng nhau đi xe dạo chơi.

Sau ngày đó, tôi không còn quan tâm đến hình của Lâm Hạc.

có theo đuổi Lý Thiến hay không, cũng chẳng liên quan đến tôi nữa.

Thời gian trôi qua, kỳ nghỉ hè kết thúc. Tôi ngày ngày theo chân Tống Húc đi khắp nơi, học lái xe, thi bằng lái, đến mức rám nắng một vòng.

Lâm Hạc nhận giấy báo nhập học từ Đại học Bắc Thanh, khai giảng rời đi mà không từ biệt tôi, như thể đang giận dỗi.

Cuộc sống của sinh viên y khoa thật bận rộn, có quá nhiều kiến thức phải học.

Tôi mỗi ngày chạy qua lại giữa thư viện và lớp học, ngay cả khi Tống Húc muốn hẹn tôi ăn cơm, cũng phải chờ tôi sắp xếp thời gian.

Đến kỳ thi cuối kỳ, hai quyển sách dày như gạch, tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.

Tống Húc thấy tôi gầy đi, thường xuyên mang đồ ăn đến cho tôi và cùng tôi ôn tập.

“Sao trông cậu nhẹ nhàng thế? Không cần ôn thi à?” Tôi ấy, đầy ngưỡng mộ.

“Tất cả đã nằm trong đầu rồi.” Anh nhún vai.

“…”

Thật ghen tị với những người có trí nhớ tốt như .

Có lẽ vì Tống Húc thường đến tìm tôi, các học bắt đầu bàn tán, nghĩ rằng ấy đang theo đuổi tôi.

Bản thân tôi cũng mơ hồ cảm nhận ấy có chút khác biệt đối với mình.

Nhưng vì Tống Húc luôn giả vờ như không có gì, tôi cũng không chủ vỡ điều đó.

Sau kỳ thi, tôi tổ chức sinh nhật cho Tống Húc tại trường, trong đầu vẫn lo lắng không biết câu hỏi bệnh lý của mình đúng hay không.

Nhìn những ngọn nến, Tống Húc nhẹ:

“Tôi chẳng có mong muốn gì, hay để dành cho cậu đi.

“Lê Uyển, cậu đừng lúc nào cũng mang vẻ khổ sở như . Sau này, tất cả điều ước của tôi đều để dành cho cậu, cậu có thể mỉm không?”

Tôi miễn cưỡng nở nụ , không khách sáo chút nào:

“Tôi ước mình đừng bị trượt môn, ơn đi.”

“Được rồi, ông trời nghe thấy rồi.”

Anh thổi tắt nến, trong mắt tràn ngập sự thương.

14

Kỳ nghỉ hè về nhà, tôi gặp lại Lâm Hạc, người đã nửa năm không liên lạc.

Anh chọn học luật, dường như thường xuyên tham gia các cuộc thi biện luận và hoạt câu lạc bộ, cũng khá bận rộn.

Trong nửa tháng ở nhà, chúng tôi chung sống như người xa lạ, không có xung đột gì.

Cho đến tối thứ năm, Lâm Hạc ra ngoài tụ tập bè, rất khuya mới về.

Tôi gần như đã ngủ thì nghe tiếng loạng choạng ngoài cửa, va vào tủ ở hành lang.

Tôi bước ra, thấy Lâm Hạc ngồi bệt trên sàn, vẻ mặt uể oải.

“Cậu sao thế, uống nhiều quá à?”

Tôi định pha cho ly nước mật ong, đột ngột nắm lấy cổ tay tôi.

“Lê Uyển, hôm nay tôi gặp Tống Húc.”

“Rồi sao?”

“Anh ta hai người chẳng hề ở bên nhau.”

“Ồ.”

Tôi đáp lại thản nhiên, không ngờ lại chọc giận .

Lâm Hạc bất ngờ đứng lên, ép tôi vào tường, ánh mắt đầy cảm phức tạp.

“Tại sao không với tôi? Tại sao để tôi hiểu lầm lâu như ? Cậu giỡn tôi vui lắm à? Cậu có biết tôi…”

Anh không tiếp, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc.

Tôi giữ vẻ mặt lạnh lùng , trong lòng không phải không xao .

Nhưng tôi chỉ cảm thấy buồn .

“Lâm Hạc, trước đây tôi đã giải thích rồi, là cậu không muốn nghe. Giờ cậu lấy tư cách gì để chất vấn tôi?”

“…”

Sự im lặng bao trùm.

Có lẽ nhớ lại cảnh trong căng tin ngày đó, khi thấy một nam sinh ngồi bên tôi.

Anh phải thừa nhận, lúc đó mình rất khó chịu.

Cảm giác này tích tụ từ đó đến nay, ngày càng sâu.

Lâm Hạc lau mắt, lấy hết can đảm tôi.

“Lê Uyển, hình như tôi không quên cậu. Cậu có thể… tiếp tục thích tôi không?”

Trước đây tôi đã từng nhiều lần tưởng tượng ra cảnh này.

Nhưng khi nó thực sự xảy ra, đã quá muộn.

“Không thể.”

“Tại sao?” Anh hoảng hốt, siết chặt tay tôi.

“Vì lá thư đó sao? Trước đây là do tôi không hiểu chuyện, không phân biệt thích và ngưỡng mộ. Tôi không thích Lý Thiến, chỉ là cảm thấy đồng cảm với ấy.”

“Thật sao? Nhưng tôi chưa bao giờ cảm nhận cảm cậu dành cho tôi.”

Tôi chỉ cảm nhận sự thiếu kiên nhẫn, lạnh nhạt của .

“Cho tôi một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại, tôi nhất định sẽ khiến cậu cảm nhận , không?”

Anh cầu xin, ánh mắt say rượu chằm chằm tôi, như thể tôi là chiếc phao cứu sinh cuối cùng khi đang đuối nước.

Nhưng không nhận ra, lúc này tay đang siết chặt tôi đau.

Tôi cố gắng đẩy ra, không buông.

Càng chống cự, càng trở nên kích .

“Lê Uyển, xin cậu, hãy thích tôi lại lần nữa.”

Anh cúi xuống định hôn, tôi hoảng loạn né tránh và giơ tay t,át một cái.

Tiếng chát vang lên vỡ màn đêm yên tĩnh.

Cơn đau trên mặt kéo về lại lý trí.

Lâm Hạc ngẩn người, buông tay:

“Xin lỗi, tôi…”

Không đợi giải thích, tôi chạy vào phòng mình.

15

Ngày hôm sau, tôi định như chưa có chuyện gì xảy ra, ánh mắt đầy áy náy của Lâm Hạc khiến tôi không thể bỏ qua.

Buổi trưa, Tống Húc đến đón tôi.

Chúng tôi đã hẹn nhau đi xem bộ phim mới ra mắt.

Anh gõ cửa một cách lười biếng, còn cố đeo kính râm để ra vẻ.

Khi mở cửa, thấy sắc mặt tôi không tốt, liền tỏ ra lo lắng:

“Cậu sao ? Bị ốm à? Hay tâm trạng không tốt?”

“Không có gì.”

Tôi giơ tay lấy mũ, đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

Một vết đỏ rõ ràng, thậm chí có chỗ hơi tím, hiển nhiên là do tác từ bên ngoài.

“Ai ?” Anh cảnh giác, toát ra phong thái của một cảnh sát.

“Tôi tự mình thôi.”

Tống Húc không tin, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Hạc đang ngồi trên ghế sô pha. Anh lập tức túm lấy cổ áo của Lâm Hạc:

“Có phải cậu bắt nạt ấy không?”

“Đúng .”

Lâm Hạc từ nãy đến giờ chúng tôi, vẻ mặt đã rất khó chịu.

“Ch,et tiệt!”

Tống Húc vung nắm thẳng vào mặt , tôi sợ hãi hét lên và cố gắng ngăn lại.

Nhưng Lâm Hạc dường như tìm điểm phát tiết, cũng lao vào đánh nhau với Tống Húc.

Tôi hoảng hốt, lớn tiếng kêu cả hai dừng lại.

Nếu bố tôi về thấy cảnh này, chắc chắn sẽ mắng chúng tôi đến ch,et.

“Các cậu đừng rối nữa, có thể bình tĩnh không!”

Tôi kéo Tống Húc ra xa, thấy trên mặt có vài vết trầy xước.

Một cảnh sát tương lai mà lại hành xử bốc đồng như sao?

Nhưng mặt của Lâm Hạc cũng chẳng khá hơn, dù chưa lộ rõ đã tái mét vì những cú đánh trúng chỗ đau của Tống Húc.

Tống Húc bị tôi trừng mắt không dám gì, chỉ yếu ớt bảo:

“Phim sắp chiếu rồi, đi thôi.”

“Đi xem gì nữa, cậu bị thương thế này rồi, đi mua thuốc với tôi.”

Tôi tức giận kéo ra ngoài, hoàn toàn quên rằng còn một người khác cũng bị thương.

Nhìn bóng dáng chúng tôi rời đi, Lâm Hạc lặng lẽ ôm bụng mình đầy thất vọng.

Sau khi mua thuốc, tôi bôi thuốc cho Tống Húc, đau đến mức nhăn nhó.

“Sau này không tùy tiện ra tay nữa, mấy thứ cậu học là để bảo vệ người dân, không phải để đánh nhau.”

“Xì, cậu bị bắt nạt mà còn bênh ta.” Anh lườm tôi, không phục.

“Tôi bênh cậu mới đúng! Nếu bị tố cáo mà bị kỷ luật, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến việc cảnh sát của cậu sao?”

Tống Húc khựng lại, khóe miệng nhếch lên rồi lại hạ xuống vì đau.

“Lê Uyển, cậu quan tâm tôi à.”

“Không có.”

“Có.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...