Không chỉ có mình tôi, đoàn phim cũng tìm thêm vài học sinh khác đóng vai quần chúng.
Dù sao tôi cũng là bạch nguyệt quang của nam chính, tôi biết mình xinh đẹp.
Ngoài việc không thể sống sót ra thì tôi không hề thua kém ở bất kỳ khía cạnh nào.
Tôi nhanh chóng hoàn thành cảnh quay.
Nhìn thấy 5.000 tệ vừa chuyển vào tài khoản, tôi không khỏi .
Số tiền này, cuối cùng cũng để tôi kiếm rồi!
10
Vào ngày sinh nhật của Thẩm Đường, cuối cùng Chu Nghiễn vẫn tặng ấy hộp nhạc.
Năm trăm tệ này chắc lại là tiền ứng trước của chủ quán ăn.
Còn tôi, tôi kiếm 5.000 tệ.
Quả nhiên cốt truyện rất thiên vị nam chính, luôn tìm cách thỏa mãn ta.
Những ngày sau đó, tôi bắt đầu lên mạng tìm các sản phẩm xa xỉ dành cho con , cố gợi ý cho Chu Nghiễn.
Anh ta muốn lấy lòng Thẩm Đường, đương nhiên phải tặng quà.
Thẩm Đường nhận một lọ nước hoa, tôi kiếm 800 tệ.
Thẩm Đường nhận một chiếc váy công chúa, tôi kiếm 2.000 tệ.
Thẩm Đường nhận một chiếc túi hàng hiệu, tôi kiếm 20.000 tệ.
Chu Nghiễn mời Thẩm Đường đi xem phim, kèm bữa tối kiểu Tây, tôi kiếm 3.800 tệ.
Trong cốt truyện gốc, Chu Nghiễn cũng tặng ta rất nhiều quà, chỉ là không đắt đỏ đến mức này.
Nhưng mỗi đồng tiền đó đều là máu mủ mà ta hút từ tôi và bố mẹ tôi.
Bây giờ, ta không thể lấy tiền từ tôi nữa, từng khoản tiền đó đều do ta vay mượn từ nơi khác.
Còn từ đâu mà có, tôi không quan tâm.
Dù sao thì cũng không phải tôi trả nợ.
Mỗi món quà mà Chu Nghiễn tặng, Thẩm Đường đều nhận.
Dù sao với một đại tiểu thư như ta, những món quà này cũng không đáng giá bao nhiêu.
Tin xấu là, ấy đã bắt đầu có cảm với Chu Nghiễn.
Tôi từng cố vạch trần bộ mặt thật của ta trước mặt ấy, dường như không có tác dụng.
Mỗi người có một số phận riêng.
Cứu chính mình đã là may mắn lắm rồi.
Dù sao trong cốt truyện gốc, vì cứu ta mà tôi đã chết rất thảm.
11
Năm cuối cấp ba, nhà trường cầu đóng học phí sách vở và đồng phục.
Nhưng bố mẹ tôi không hề có ý định chi tiền cho Chu Nghiễn.
Tôi đã dặn mẹ từ trước, tuyệt đối không đóng tiền giúp ta nữa.
“Nhược Nhược, sao tiền sách vở của vẫn chưa đóng? Giáo viên đã bắt đầu nhắc rồi.”
Không còn lợi ích gì từ tôi, Chu Nghiễn cũng chẳng còn kiên nhẫn với tôi như trước.
Nhưng dù sao ta vẫn cần tôi, hơn nữa tôi vẫn luôn tỏ ra si mê ta đến tận xương tủy.
Chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn trở mặt với nhau.
“Anh Nghiễn, cũng biết đấy, nhà em nghèo, thực sự không lo nổi.”
Mặt ta sa sầm: “Thế còn em?”
“Em vẫn đóng tiền đúng hạn, sao lại không đóng giúp ?”
Thái độ trịch thượng của ta khiến tôi muốn nôn mửa.
Tôi chớp mắt hai lần, cố để nước mắt lấp lánh nơi khóe mi.
“Nhà em không có tiền, không đóng thì em cũng không có cách nào đóng hộ .”
“Nhưng…” Tôi dừng lại, giọng nhỏ dần.
“Em là học sinh giỏi, miễn phí.”
Chu Nghiễn nhíu chặt mày.
“Nhược Nhược, em thay đổi rồi, em không còn thích nữa, đúng không?”
“Anh Nghiễn, sao lại ?” Tôi đỏ hoe mắt, tràn đầy uất ức.
“Chỉ vì em không thể đóng tiền cho , mà lại nghi ngờ cảm của em sao?”
“Anh thay đổi rồi, trở nên nông cạn hơn, không còn là Nghiễn mà em nữa!”
Tôi khóc lóc trách móc một trận, không quan tâm ta phản ứng thế nào, che mặt chạy đi.
“Nhược Nhược, đợi đã…”
Không moi tiền từ tôi, bà nội của Chu Nghiễn liền chạy đến nhà tôi chửi rủa.
“Đồ vô lương tâm, đã hứa sẽ nuôi cháu tôi ăn học, mà bây giờ lại không đưa tiền!”
“Không có tiền thì đừng ra vẻ rộng lượng!”
“Hại cháu tôi không có tiền đi học, đồ ác độc!”
Mẹ tôi tức giận định lao ra cãi lý với bà ta.
Tôi kéo bà lại, ung dung đứng yên.
Nếu đến chuyện sự, sao tôi có thể thua bà ta chứ?
Bà già đó giọng rất to, cứ để bà ta hét thêm chút nữa, gọi hết hàng xóm ra xem kịch hay.
Chờ thời cơ thích hợp, tôi mở cửa bước ra, đối diện với ánh mắt hóng chuyện của mọi người.
Thấy tôi xuất hiện, bà ta càng gào thét mạnh hơn.
“Con nhỏ nghèo kiết xác, sao xứng với cháu trai tôi?”
Tôi đỏ mắt, mím môi, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.
“Bà nội Chu, xin bà tha cho gia đình cháu đi, nhà cháu thực sự không còn tiền nữa!”
“Bố mẹ cháu nuôi Nghiễn hơn mười năm, coi ấy như con trai ruột, vẫn chưa đủ sao?”
“Anh ấy đánh người bị thương, bố cháu vì gom tiền thuốc mà phải nhập viện!”
“Các người không xót, cháu xót!”
Tôi mặc chiếc váy trắng, đứng dưới ánh đèn đường.
Gió đêm thổi bay vạt váy, khiến tôi trông vừa đáng thương vừa xinh đẹp.
Hàng xóm xung quanh lập tức chỉ trích bà ta.
“Bà ơi, mau về đi, đừng mất mặt thêm nữa.”
“Nuôi cháu bà bao nhiêu năm rồi, bà không biết ơn thì thôi, còn đến đây loạn à?”
“Đúng , bao nhiêu năm qua, thứ gì Nhược Nhược có, chẳng phải Tiểu Nghiễn cũng có sao?”
Bị đẩy vào đường cùng, bà ta ngồi bệt xuống đất giả vờ đau đớn.
“Ôi chao ôi, lưng tôi ơi, tim tôi đau quá!”
Chu Nghiễn để bà nội ra loạn, còn bản thân thì trốn trong nhà, muốn ngồi hưởng thành quả.
Tôi lập tức gõ cửa nhà ta.
“Anh Nghiễn, có thể bảo bà nội đừng chuyện nữa không? Sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hàng xóm đấy.”
“Ngày mai em sẽ đi thêm, chắc chắn sẽ giúp gom đủ tiền.”
“Nhưng bà nội lớn tuổi rồi, nếu cứ giận dỗi như sẽ đến sức khỏe. Anh mau đưa bà về nhà nghỉ ngơi đi.”
Nghe , mọi người xung quanh bắt đầu xì xào.
“Chu Nghiễn cũng thật quá đáng, để bà nội ra đây loạn mà chẳng thèm quan tâm.”
“Nhược Nhược dù không có tiền vẫn muốn giúp đỡ, còn cậu ta thì sao?”
“Đúng là nuôi ong tay áo!”
Lúc này, dù muốn trốn, Chu Nghiễn cũng không trốn nổi nữa.
Anh ta mở cửa, đẩy mạnh tôi một cái.
“Lý Nhược, tôi đã lầm em rồi, em thật là ích kỷ và máu lạnh!”
Tôi không tránh né, cứ thế ngã xuống như một chiếc lá vàng rơi rụng.
“Này! Cậu còn dám ra tay đánh con bé sao?”
Một bác tốt bụng lập tức đỡ tôi dậy.
Tôi co người lại, nép vào lòng bà, yếu ớt :
“Không sao đâu bác, cháu không trách ấy, Nghiễn đã rất đáng thương rồi.”
“Trời ơi, cũng là những đứa trẻ cùng tuổi, con bé Nhược Nhược vừa hiểu chuyện vừa tốt bụng, còn cái thằng kia thì đúng là vô ơn!”
Chu Nghiễn tức giận lườm tôi, sau đó vội kéo bà nội mình vào nhà.
“Lý Nhược, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho em!”
“Em đối xử với tôi thế này, đừng mong tôi còn thích em nữa!”
Tôi: …
12
Học phí của Chu Nghiễn vẫn đóng.
Là Thẩm Đường giúp ta trả.
Nhưng dường như tâm trạng ta vẫn không tốt, có lẽ là do bị chủ nợ thúc ép.
Anh ta bận rộn thêm đến mức không còn tâm trí học hành.
Tình cờ, tôi phát hiện ta đã đem chiếc đồng hồ và mô hình mà Thẩm Đường tặng rao bán trên nền tảng đồ cũ.
Sau đó, ta lại tìm đến tôi xin lỗi.
“Nhược Nhược, hôm đó chỉ trong lúc tức giận thôi, chỉ quá lo lắng cho bà nội.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy tay ta ra, vẻ mặt đau khổ kiên quyết.
“Anh Nghiễn, không cần nữa, em hiểu mà.”
“Bà nội đúng, là em không xứng với . Anh đi tìm người tốt hơn đi, em chúc phúc cho .”
Tỏ ra yếu thế không có nghĩa là thật sự yếu đuối.
Miễn là có thể đạt mục đích của mình.
Tôi “Em không xứng với ”, Chu Nghiễn không thể phản bác.
Nhưng đồng thời, ta cũng không thể lành với tôi, không thể lợi dụng tôi nữa.
Anh ta nghẹn một bụng tức giận, lại không có cách nào phát tiết lên tôi.
Dù sao, tôi cũng chỉ là một yếu đuối, không dám ta mà thôi.
13
Chu Nghiễn vừa muốn bám lấy Thẩm Đường – tiểu thư nhà giàu, vừa phải đối phó với chủ nợ, hoàn toàn không có thời gian để ý đến tôi.
Cuộc sống của tôi trở lại bình yên.
Lần tiếp theo nghe tin về ta là vào kỳ nghỉ đông, khi ta nhập viện vì đánh nhau.
Người kia là Trần Húc – thanh mai trúc mã của Thẩm Đường.
Chắc lại là mâu thuẫn cảm.
Nhưng nhà họ Trần không phải là kẻ dễ vào.
Trần Húc bị gãy một chân, còn Chu Nghiễn thì bị mù một mắt.
Nhưng Chu Nghiễn là người ra tay trước, còn Trần Húc chỉ là tự vệ.
Trong cốt truyện gốc, lúc này Thẩm Đường đã Chu Nghiễn.
Không biết ta đã dùng cách gì, ép nhà họ Trần phải bỏ qua trách nhiệm của Chu Nghiễn.
Cô ta còn bỏ tiền giúp Chu Nghiễn phẫu thuật, ngày ngày đến bệnh viện chăm sóc ta.
Và người hiến giác mạc cho Chu Nghiễn… chính là tôi.
Anh ta vô cùng cảm , vì sau khi tôi chết, ta điên cuồng trả thù Thẩm Đường.
Lần này, tôi đã gửi bằng chứng Chu Nghiễn bán đồ xa xỉ mà Thẩm Đường tặng để trả nợ, cùng với bằng chứng ta vay tiền qua mạng, gửi nặc danh đến nhà họ Thẩm.
Thẩm Đường có thể đến ngu dại, tôi không tin nhà họ Thẩm cũng thế.
14
Tôi đến bệnh viện.
Không phải để thăm Chu Nghiễn, chỉ là muốn xem hình thế nào.
Quả nhiên, Thẩm Đường không có ở đó.
Nghe ta bị gia đình nhốt lại.
Không có ta chăm sóc, Chu Nghiễn sống vô cùng thảm .
Vừa thấy tôi, ánh mắt ta sáng lên như bắt phao cứu sinh.
“Nhược Nhược, giúp với, chỉ còn em thôi!”
Tôi thở dài:
“Anh Nghiễn, em có thể giúp gì cho đây?”
“Em chỉ là một người bình thường, không có quyền thế, cũng không có tiền.”
“Không, em chắc chắn có cách! Em nhất định có thể cứu !” Anh ta chắc nịch.
“Chủ nợ liên tục thúc giục, nhà họ Trần cũng muốn kiện , mắt trái của cũng đã mù rồi.”
“Nhược Nhược, em có thể đi vay nặng lãi, đợi khỏi bệnh, nhất định sẽ tìm cách trả lại cho em! Giúp không?”
Bạn thấy sao?