13
Trên đường về, tôi không một lời, ngồi sau xe , không còn dựa gần vào nữa.
Anh ngạc nhiên hỏi:
“Sao thế? Thay đổi tính nết à?”
Tôi hừ một tiếng, không nhịn mà :
“Anh đúng là kiểu người biết thả thính.”
Anh phanh xe, chống chân giữ thăng bằng, quay đầu lại, nhíu mày khó hiểu:
“Anh thả thính chỗ nào?”
Tôi nhạt, thẳng:
“Cô đó rõ ràng thích , lại để ấy có hy vọng, chẳng phải là giữ hai bên ổn định sao? Không phải thả thính thì là gì, hay đang tìm người dự phòng?”
Anh như bị tôi cho bật , giọng lại hơi uất ức hiếm thấy:
“Anh chỉ cho em hy vọng, chỉ để em đến gần, chỉ tốt với mình em. Chỗ nào có em, chỉ thấy em. Thế mà em nghĩ về như à?”
Cảm của tôi bùng lên, mắt đỏ hoe, không kiềm chế mà lớn:
“Anh chỉ thích mập mờ với em thôi. Em tỏ ba lần, lần nào cũng bị từ chối. Anh nghĩ em ngốc à?”
Anh bất lực, lần đầu chủ ôm tôi vào lòng, vỗ lưng tôi để an ủi.
“Em không ngốc. Là lỗi của vì không rõ. Lúc này tuổi trẻ dễ bồng bột, có nhiều thứ không chắc chắn. Anh muốn đợi đến khi trưởng thành rồi mới bên nhau, lúc đó sẽ không còn nhiều hạn chế nữa. Chờ thêm chút không?”
Tôi không nhớ lúc đó mình trả lời thế nào, chỉ biết trong lòng luôn nghĩ những gì đều chỉ là cái cớ.
Có lẽ không thích tôi nhiều đến thế.
14.
Sau đó, tôi không còn tâm trí để dây dưa với nữa, dành hết sức lực vào việc ôn thi đại học.
Hội thề quyết tâm: ba tháng, hai tháng, một tháng, rồi còn một tuần cuối cùng.
Ba ngày trước kỳ thi, trường cho nghỉ.
Kể từ đó, tôi không đợi nữa, mỗi người đều bận rộn chuẩn bị cho tương lai khác nhau.
Tôi luôn biết rằng, nếu không ở bên lúc này, sau này cũng chẳng còn cơ hội.
Ngày trước, thi vào cấp ba, đứng đầu khối, tôi chỉ thiếu một điểm là trượt.
Nếu không phải may mắn có thêm một suất, tôi đã không có cơ hội học cùng trường với ba năm.
Chiều hôm đó, dắt theo corgi “Bé Cưng” đã béo lên ba vòng, bất ngờ xuất hiện ở cửa nhà tôi, dựa vào cánh cửa như thể ngày nào cũng gặp.
Anh mời tôi:
“Đi dạo không?”
Hai năm rưỡi qua, nhờ tiếp với “Bé Cưng”, tôi không còn sợ chó như trước.
Tôi bước tới, giật lấy dây dắt trong tay :
“Đi thôi.”
Rõ ràng đã rất lâu không gặp, thỉnh thoảng vào nhà vệ sinh, đi ngang qua lớp .
Tôi vẫn thấy Hu Vi Vi ngồi bên cạnh , ánh mắt ngại ngùng , cảm như sắp tuôn ra từ đôi mắt.
Còn , hình như đang mất tập trung, có lẽ do học hành mệt mỏi nên ngẩn ngơ.
15.
Tôi và đi bộ trên đường, rõ ràng rất gần, tôi lại cảm thấy xa vời.
Nếu tôi cố gắng hơn một chút, liệu có thể học cùng trường đại học với không?
Nhưng nghĩ lại, chuyện đó đâu dễ, trường đại học đó toàn học sinh giỏi, tôi không nên mơ mộng những thứ không thuộc về mình.
“Em định đăng ký trường nào?”
Anh nghiêng đầu tôi, vỡ sự im lặng.
Nghĩ đến Hu Vi Vi với thành tích xuất sắc tương xứng, chắc chắn hai người họ sẽ học cùng trường.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình tự ti, cảm giác khó chịu dâng lên.
Tôi bướng bỉnh đáp:
“Tất nhiên là trường tốt nhất rồi.”
Anh nhẹ, lại hỏi:
“Không định thật à? Hay sợ đến tìm em đương?”
Tôi lườm , nhỏ giọng đáp không mấy thiện cảm:
“Anh lại giả bộ gì nữa? Muốn thì đã từ lâu rồi, đồ hề.”
Anh dạo này tính có vẻ tốt hơn, chỉ tôi, ánh mắt hơi cưng chiều, hỏi:
“Thi đại học xong, sẽ không giả bộ nữa, không?”
Tôi hất dây dắt chó lên người , hơi mất kiên nhẫn:
“Liên quan gì đến em, tự mà dắt nó đi dạo!”
Thi đại học xong, ai mà chẳng buông thả, gì còn nhớ đến tôi, thật nực .
Nhưng lại bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, một câu tôi không khỏi sửng sốt:
“Anh rất nhớ em, ở lại với thêm chút nữa, coi như xin em.”
Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt đầy cảm, ướt át và sáng ngời, như ánh trăng dịu dàng, khiến tôi không thể từ chối.
Có lẽ, cũng có chút thích tôi…
Trong lòng tôi khẽ thở dài, coi như lần này là lời tạm biệt đi.
Tôi không chủ lại gần , cố giữ khoảng cách an toàn.
Cứ thế, im lặng đi bộ cùng một đoạn đường.
16.
Sau khi thi xong, tôi xóa hết mọi liên lạc với , thậm chí chặn luôn số điện thoại.
Tôi một mình về quê, lên vùng núi để tĩnh tâm, quyết tâm quên , buông bỏ cảm này.
Nghe Lý Trân kể, trong buổi liên hoan lớp , Hu Vi Vi đã tỏ với .
Nhưng từ chối thẳng thừng, không giữ chút thể diện nào.
Tôi tò mò hỏi:
“Anh ấy từ chối thế nào?”
Lý Trân gửi đoạn ghi âm, tôi mở ra nghe, giọng ấy hớn hở kể:
“Hôm đó Phí Thần uống say, cứ khóc lóc nhắc mãi về thích không cần nữa.
Hu Vi Vi định tranh thủ an ủi, ai ngờ bảo ấy cút đi.
Có người bênh vực Hu Vi Vi, quay sang bảo luôn: Cậu cũng cút.
Haha, buồn chết đi !”
Tôi bỗng ngẩn người, không dám tin.
Nhớ lại những gì từng khi tôi tỏ :
“Chưa đến lúc.”
“Đợi thi xong.”
“Trưởng thành rồi sẽ ở bên nhau.”
“Thi xong sẽ không giả bộ nữa, không?”
Chẳng lẽ thật, không phải chỉ là cái cớ?
Mang theo hy vọng mong manh, tôi vội vã đặt vé tàu cao tốc, sáng sớm hôm sau trở về.
Nhưng vừa đến nơi, lại thấy nhà đối diện đang dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị chuyển đi.
Cảm giác mình như một trò hề, mãi lo lo mất, trong khi chưa bao giờ thực sự có .
17.
Tôi về nhà, ngồi dựa vào tường, im lặng nghe tiếng qua lại từ nhà đối diện.
Trong lòng giằng xé, không biết nên bước tiếp dù có đau khổ, hay lùi lại để giữ chút tôn nghiêm cuối cùng.
Đến khi tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng không chắc chắn của :
“Em về rồi đúng không? Anh nghe mấy chuyển nhà bảo thấy em.”
Lúc đó, tôi chợt có câu trả lời.
Tôi mở cửa, thấy , rõ ràng gầy đi nhiều, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi.
Anh mấp máy môi như muốn gì đó, lại im lặng, chỉ đứng đó tôi đầy luyến tiếc.
Tôi kéo tay , dẫn ra con hẻm vắng người qua lại.
Không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của cả hai.
Tôi điều mình đã muốn từ lâu, vòng tay qua cổ , kiễng chân, hôn lên môi .
Anh sững sờ trong giây lát, để mặc tôi hôn loạn xạ, chỉ tôi với ánh mắt tối lại, sâu thẳm.
Anh không chủ cũng không từ chối.
Khi tôi hôn đến mức cảm thấy đủ, đặt tay lên trán tôi, nhẹ đẩy ra, hỏi bằng giọng không cảm :
“Hôn đủ chưa?”
Tôi chợt tỉnh ra, vội đẩy ra rồi quay người định chạy.
Rõ ràng định hỏi rõ mọi chuyện, lại không kiềm chế mà ra chuyện này.
Anh dễ dàng nắm lấy cổ tay tôi, nghiến răng gọi tên tôi:
“Ôn Đường, em còn có thể vô lý hơn chút nữa không?”
Tôi đã quen mặt dày, liền ngạo nghễ, cố cãi cùn:
“Anh không đẩy em ra ngay, chẳng phải cũng muốn em hôn sao? Giả vờ gì chứ?”
Anh im lặng tôi hồi lâu, rồi không gì, xoay người bỏ đi.
Nhưng trong vòng bè, lại đăng:
“Ôn Đường hôm nay hôn tôi. Chờ em ấy chịu trách nhiệm.”
Kèm theo một bức ảnh tôi ép hôn…
Thật không ngờ lúc đó còn tâm trạng chụp ảnh.
Bình luận bên dưới nổ tung.
Mẹ : “A a a! Con trai ngoan, mẹ sẽ lập tức tổ chức tiệc đính hôn cho hai đứa!”
Mẹ tôi: “Ôn Đường thật là quá đáng! Mẹ nhất định phải bắt nó rõ ràng!”
Bạn : “Ôi trời, Ôn Đường đúng là quá dữ dằn luôn!”
Bạn tôi: “Ôn Đường không phải từng thà thích chó còn hơn thích Phí Thần sao? Quay xe nhanh thế chứ!”
18.
Đại học, tôi và Phí Thần lại học cùng một thành phố, mà còn rất gần, chỉ cách nhau một con đường.
Anh bây giờ chẳng buồn giả bộ nữa, sau đính hôn thì dùng đủ cách kéo tôi về ở chung với .
Lúc này tôi mới hiểu câu “trưởng thành rồi sẽ bên nhau, không còn nhiều hạn chế” mà từng …
Mỗi lần gặp nhau, đều biến thành “sói đội lốt người”.
“Em , đã muốn thế này từ lâu rồi.”
“Em là của , chỉ có thể là của .”
Mặt tôi đỏ như gan heo, chịu đựng sự chiều khi thì dịu dàng, khi thì mãnh liệt của , miệng vẫn cứng:
“Anh có chết không, mấy lời sến súa này mà không thấy ngại à!”
Anh khẽ , cúi xuống hôn tôi, lưỡi quấn lấy nhau, càng thêm táo bạo.
“Từ từ…”
“Em , đi, muốn nghe.”
“Đừng mơ, a! Từ từ, từ từ thôi!”
“Yêu không?”
“Yêu…”
“Ai ? Yêu ai?”
Tôi ngước mắt chạm phải ánh mắt dịu dàng, đầy ý của , hiếm khi nghiêm túc trả lời:
“Em .”
“Là vừa gặp đã không kiềm mà thích !”
[Hoàn]
[Ngoại truyện – Góc của Phí Thần]
Từ tiểu học đến cấp ba, tôi thường xuyên nghe Ôn Đường xấu mình, chẳng hiểu sao lần nào cũng vô nghe .
Lần đầu tiên là lớp ba, tôi bắt gặp ấy :
“Phí Thần thì có gì hay mà ai cũng thích chứ!”
Thế tan học, ấy lại chạy đến cửa lớp tôi đứng đợi.
“Thầy lại kéo dài giờ, em đợi nửa tiếng rồi đấy!”
Trong lòng tôi có chút khó chịu, sáng mới nghe ấy xấu, liền im lặng lảng tránh, bước xuống cầu thang.
Cô ấy chân ngắn, lon ton đuổi theo, ném cặp sách vào lòng tôi, đôi mắt tròn xoe tôi đầy bực bội:
“Anh quên cầm cặp giúp em rồi!”
Đúng là bá đạo.
Tôi liếc qua thân hình nhỏ nhắn, gầy gò của ấy, lặng lẽ xách chiếc cặp nặng trĩu lên.
Tay còn lại vẫn bị ấy nắm chặt.
Tôi hơi bất lực.
Cô ấy lớn rồi, vẫn cứ phải nắm tay tôi để tôi dắt về.
“Hôm nay đừng nắm tay không? Cặp nặng quá, xách một tay không tiện.”
“Vậy đưa cặp đây, em tự mang.”
Cô ấy nhăn mặt, nghiêm túc :
“Em đáng thế này, nhất định phải nắm chặt tay em, đừng để bọn buôn người bắt cóc nhé!”
Cô ấy với tay định lấy cặp, tôi không đưa, vẫn lặng lẽ nắm tay ấy đi về.
“Thôi, để xách cho.”
Có lẽ tôi không thể từ chối ấy, vì ấy thực sự rất đáng .
End
Bạn thấy sao?