8
Hôm nay nhất định là một ngày khiến tôi kiệt sức về tinh thần.
Chuông cửa kêu vang dồn dập, mở cửa ra thì thấy, người đến lại là mẹ của Lục Chi Thiệu — dì Lý.
Dì Lý rất quen thuộc thay giày, xách đồ vào nhà.
"Dạo này dì một hũ ớt sa tế rất to, nghĩ con thích ăn, nên mang cho con một ít."
Dì Lý tôi lớn lên, từ nhỏ đã coi tôi như con ruột.
Dù không thể con dâu dì, trong lòng tôi vẫn coi dì như một nửa mẹ.
Vì , khi dì Lý hỏi liệu tôi và Lục Chi Thiệu có thể quay lại không, tôi hơi do dự.
Không muốn thẳng tổn thương người phụ nữ đã thương tôi.
Dì Lý thấy tôi do dự không trả lời, nắm chặt tay tôi hỏi.
"Miểu Miểu, vì mặt mũi dì mà tha thứ cho Lục Chi Thiệu lần này, không?"
"Trên đời có bao nhiêu người đàn ông không lăng nhăng, chỉ cần nhớ nhà ở đâu là !"
Nếu là người cùng tuổi khuyên tôi thế này, có lẽ tôi sẽ nghiêm khắc mắng ta một trận.
Nhưng người trước mặt là dì Lý, người tự mình PUA tha thứ cho chồng Lục Chi Thiệu.
Nếu Lục Chi Thiệu là gã tra nam giấu giếm khá kỹ.
Thì cha của Lục Chi Thiệu là một tên cặn bã hoàn toàn không che giấu.
Lúc còn trẻ, ông ta ăn chơi phóng đãng, ngày nào cũng lẩn quẩn trong đám phụ nữ.
Thường xuyên có những người phụ nữ khác nhau đến nhà họ Lục đòi danh phận.
Lần đầu tiên có người phụ nữ đến rối, dì Lý và Lục Tư Viễn cãi nhau ầm ĩ, chiến tranh lạnh hơn một tháng.
Lần thứ hai, một người phụ nữ khác đến rối, dì Lý và Lục Tư Viễn cãi nhau một trận.
Lần thứ ba, lại có người tìm đến, dì Lý quen thuộc giúp Lục Tư Viễn đuổi người đi.
Khi đó, mẹ tôi đã nhiều lần khuyên dì Lý ly hôn, dì Lý chưa từng đồng ý lần nào.
"Những người phụ nữ ngoài kia chỉ là nhà trọ, chỉ có ở đây mới là nhà, Lục Tư Viễn dù chơi vui thế nào cũng sẽ có ngày về nhà."
Và ngày đó thực sự đã đến, chỉ là mãi đến khi Lục Tư Viễn năm mươi mấy tuổi mới tu thân dưỡng tính quay về gia đình.
Vào lúc đó ba mẹ tôi xảy ra vấn đề trong hôn nhân, dì Lý còn dùng tư cách người từng trải khuyên mẹ tôi,
"Bà ấy à, chính là quản Lão Phí nhà mình quá chặt, khiến ông ấy cảm thấy ngột ngạt mới đi tìm người khác đấy!"
"Đàn ông ra ngoài chơi bời một chút cũng chẳng sao, như ông Lão Lục nhà chúng tôi chơi chán rồi, tự nhiên sẽ biết nhà là tốt nhất!"
"Bà và Lão Lục ly hôn, chỉ lợi cho con hồ ly kia, bà cam tâm à?"
Dù người ngoài khuyên nhủ thế nào, mẹ tôi vẫn kiên quyết lựa chọn ly hôn.
Vài năm sau, là con của mẹ, tôi cũng đưa ra lựa chọn giống mẹ.
Dì Lý thất vọng vô cùng,
"Con à, cứng đầu y như mẹ con, trên đời này gì có nhiều cảm chân thành không tì vết như ."
Trước sự không hiểu của dì Lý, tôi không giận, chỉ hỏi bà ấy,
"Dì Lý, nếu lại từ đầu, dì vẫn sẽ chọn cưới Lục chứ?"
Bà ấy lúc đầu kinh ngạc, sau đó chỉ còn lại im lặng.
Ngày hôm sau, Trần Uyên mặc kệ sự từ chối của tôi, như thường lệ tiễn tôi về đến cửa nhà.
Vừa bước ra khỏi thang máy, chúng tôi đã thấy Lục Chi Thiệu ngồi xổm trước cửa.
Anh ta mặt xanh mét,
"Phí Miểu, giỏi lắm đấy!"
"Vừa ve vãn với đàn ông khác, vừa kích mẹ tôi, ép tôi chia tay với Như Nhã."
Lời này tôi bật ,
"Dì Lý muốn chia tay với ta, liên quan gì đến tôi, tôi nghĩ gia đình nào có tam quan lành mạnh cũng sẽ không thích con dâu đi lên từ vị trí tiểu tam đâu!"
"Còn về việc tôi ve vãn đàn ông khác, liên quan gì đến , ít nhất tôi có nguyên tắc, không cắm vài ba chân mà còn mạnh miệng!"
Sắc mặt Lục Chi Thiệu càng thêm méo mó, chỉ còn cách nổi khùng vô dụng,
"Nói như thể mình thanh cao lắm, không phải cũng chuyển nhanh sang người khác à, nghĩ đến chuyện một đứa con như bảy năm trời, tôi cũng muốn buồn nôn mà ói ra rồi."
Trước đây tôi chỉ cảm thấy Lục Chi Thiệu không thể cho tôi mà tôi mong muốn.
Nhưng hôm nay lại, một kẻ cặn bã như Lục Chi Thiệu bảy năm, đúng là tội lỗi trong đời tôi.
"Mắc ói thế, mỗi lần soi gương chắc đã muốn nôn đến c//hế//t luôn rồi ấy nhỉ!"
Trần Uyên đứng sau lưng tôi từ tốn lên tiếng,
Chưa để Lục Chi Thiệu phản bác, cái miệng của ta như tráng độc, câu nào câu nấy đều người ta đau lòng.
"Ruột thẳng không trách , kéo nó từ miệng ra thì là lỗi của đấy!"
Bạn thấy sao?