5
Tôi không dám bà kích hơn, chỉ có thể từ từ lùi ra khỏi phòng bệnh theo ý nguyện của bà.
Người mẹ dịu dàng đoan trang năm nào đang từng chút một héo tàn, trong khi người bố vẫn đứng ngoài cửa phòng bệnh lại vẫn cao lớn như cây tùng xanh.
Thấy tôi bước ra khỏi phòng bệnh, ông dò hỏi:
"Diễm Diễm, để bố vào thăm mẹ con không?"
Tôi phớt lờ sự tồn tại của ông, chỉ dặn dò một lần nữa với y tá là không để ai vào phiền mẹ.
Cũng như mẹ đến c//hế//t cũng không tha thứ cho bố, tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông.
Tương tự, tôi cũng sẽ không tha thứ cho Lục Chi Thiệu.
Hồi ức không đúng lúc khiến tôi đột nhiên rất nhớ mẹ.
Vậy là tôi lái xe thẳng đến nghĩa trang nơi mẹ đang yên nghỉ.
Mẹ an nghỉ trên ngọn núi có cảnh quan non nước hữu , trong bức ảnh trên bia mộ bà vẫn nở nụ dịu dàng, là dáng vẻ đẹp nhất trong ký ức của tôi.
Tôi cởi giày cao gót, ném túi xách đi, ngồi xếp bằng, đầu tựa nhẹ vào bia mộ.
Tư thế không thoải mái lắm lại khiến tôi thấy rất an toàn, như thể lúc này tôi vẫn còn có thể cuộn mình trong lòng mẹ mà nũng.
Tôi thì thầm với mẹ những chuyện lớn nhỏ xảy ra hơn một tháng qua,
Rồi không thể tránh mà đến Lục Chi Thiệu,
Tôi bảo mẹ rằng,
"Mẹ à, con mắt người của mẹ thật là không cho lắm, cái nào trật cái đó, Lục Chi Thiệu thế, bố con cũng thế!"
"Tre xấu thì sao mọc măng ngon? Có người bố như , thì Lục Chi Thiệu tốt hơn bao nhiêu?" Mẹ vẫn mà không .
Tôi nhẹ nhàng vuốt bức ảnh của bà, có chút trách móc,
"Mẹ à, sao mẹ lại nỡ bỏ con lại một mình, mẹ đi rồi, bọn họ đều bắt nạt con!"
Nghĩa trang tĩnh mịch, chỉ có mình tôi vừa khóc vừa mà chuyện.
Bia mộ của mẹ không mềm mại ấm áp như vòng tay bà, bia mộ lạnh lẽo cứng nhắc, chẳng thể nào đáp lại những tủi thân của tôi.
Tôi cứ cứ , nước mắt khô rồi lại ướt, từ lúc mặt trời chói chang đến khi màn đêm buông xuống.
Lúc ra về, tôi chỉnh lại trang điểm trước mộ mẹ, mỉm với bia mộ,
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ sống thật tốt."
Về đến nhà, tôi liền đăng một bài lên vòng bè thông báo chia tay.
Sau đó, vòng bè như nổ tung, kẻ hóng hớt xem trò, người quan tâm hỏi han.
Tin nhắn một cái lại một cái bật lên, tôi chọn mấy người thân mà trả lời,
Khi đến nguyên nhân chia tay, tôi thẳng thắn là Lục Chi Thiệu ngoại .
Bọn họ từng người còn sốc hơn cả tôi, dường như không thể ngờ rằng Lục Chi Thiệu tôi sâu đậm như lại có thể ngoại .
Từng người một gào lên rằng không còn tin vào nữa.
Khi nhắc đến những kỷ niệm với Lục Chi Thiệu, lòng tôi vẫn đau âm ỉ như bị kim châm.
Thế , tôi sẽ không khóc nữa.
Chẳng qua chỉ là một cuộc thất bại mà thôi, tôi chịu thua thiệt này.
Chỉ là có người lại không nghĩ như , ta cảm thấy tôi nên ngày ngày khóc cạn nước mắt,
Như con chuột chui rúc trong cống, cuộn mình trong góc đau khổ không thôi.
Điện thoại liên tục nhấp nháy, tiểu tam của bố là Lý Khả không ngừng gửi tin nhắn quấy rối,
【Nghe mày cũng bị cậu thanh mai trúc mã bỏ rơi rồi, thật đáng thương, giống như mẹ mày .】
【Mẹ mày đã đi rồi, bố mày có gia đình mới, giờ ngay cả người cũng không cần mày, tất cả đều là báo ứng, là cái giá mày phải trả vì đã chiếm bố mày suốt mấy chục năm.】
【Báo ứng của mẹ mày là bị ung thư gan hành hạ đến c//hế//t, còn báo ứng của mày thì mới chỉ bắt đầu thôi.】
Tôi không chút biểu cảm, chụp màn hình và lưu lại tất cả những tin nhắn ta gửi.
Lý Khả thấy tôi im lặng không trả lời, tưởng rằng đã chạm đến nỗi đau khiến tôi không lời nào,
Sau đó ta càng tỏ ra ngông cuồng, thỉnh thoảng lại gửi đủ loại ảnh gia đình ba người hạnh phúc của họ,
Kèm theo đó là những tin nhắn vừa khoe khoang vừa lăng mạ.
Tôi đều chụp màn hình lưu lại tất cả và dành cho Lý Khả một bất ngờ sinh nhật đặc biệt vào đúng ngày sinh nhật của ta.
Sinh nhật của Lý Khả tổ chức tại một khách sạn năm sao,
Dù không phải là đại thọ, chỉ là mừng sinh nhật đơn giản, bữa tiệc vẫn vô cùng hoành tráng.
Lý Khả khoác tay bố tôi, mang theo vẻ mặt đầy mãn nguyện của tiểu tam một bước lên chính thất, vui vẻ đón tiếp khách khứa.
Khi thấy tôi, bố tôi mừng rỡ không thôi, chạy tới muốn ôm tôi tôi né tránh,
"Diễm Diễm, cảm ơn con đã đến, cảm ơn con đã chịu tha thứ cho bố."
Sắc mặt của Lý Khả có chút méo mó, vẫn gượng ép nở nụ giả tạo và giả nhân giả nghĩa,
"Con ngoan, bố con bình thường vẫn luôn nhắc đến con, hôm nay đến rồi thì ở bên bố nhiều một chút nhé."
Bạn thấy sao?