4
Có lẽ sau khi trút bỏ nỗi lo lắng về tôi, trạng của mẹ nhanh chóng xấu đi sau cuộc chuyện này.
Nửa tháng sau, mẹ lặng lẽ nhắm mắt trong bệnh viện.
Tôi khóc đến ngất đi trong bệnh viện, sẽ không còn ai ôm chặt tôi vào lòng, cưng chiều vỗ về như một đứa trẻ nữa.
Khi ấy, Lục Chi Thiệu đặc biệt xin nghỉ phép dài ngày, 24 giờ luôn ở bên cạnh tôi.
Hễ tôi có bất cứ tĩnh gì, ta đều lập tức gác lại mọi việc, đến bên tôi cho tôi sự ủng hộ và an ủi.
Tôi cũng từng với ta rằng không cần phải kè kè sát bên như , tôi có thể tự chăm sóc bản thân.
Nhưng lại :
"Diễm Diễm, ở bên em không chỉ để chăm sóc em,"
"Mà còn để với em rằng, trên thế giới này vẫn còn một người em rất nhiều, em không hề đơn!"
Khi ấy tôi đắm chìm trong ánh mắt đầy thâm của , mà không phân biệt sự chân thành đó là thật hay giả bao nhiêu phần.
Bây giờ, dùng khuôn mặt bỉ ổi vô liêm sỉ để với tôi rằng tất cả đều là giả dối, tất cả đều là dối trá!
Vậy ai có thể cho tôi biết, trong những kỷ niệm của tôi và , có bao nhiêu là sự thật.
Vương Lệ lại nhắn tin đến,
【Diễm Diễm, nếu đã quyết định chia tay Lục Chi Thiệu thì đừng quay đầu lại.】
【Loại cặn bã như Lục Chi Thiệu không đáng để cậu tha thứ, càng không đáng để cậu lưu luyến.】
Tôi lấy khăn giấy lau khô màn hình, chậm rãi gõ từng chữ hồi đáp lại,
【Lệ Tử, yên tâm đi, tôi và Lục Chi Thiệu không bao giờ có khả năng tái hợp.】
Sau khi tải và lưu video, tôi lại chuyển tiếp video đó cho Lục Chi Thiệu,
【Chúng ta chia tay đi!】
Chốc lát sau, chuông điện thoại vang lên dồn dập, Lục Chi Thiệu bắt đầu điên cuồng gọi điện.
Tôi ấn nghe máy, giọng như muốn hỏi tội từ bên kia vang lên,
"Phí Diễm, ai đưa cho em đoạn video này!"
"Điều đó không quan trọng, Lục Chi Thiệu, nếu không muốn mọi chuyện quá khó coi, thì chia tay."
Lục Chi Thiệu dường như càng tức giận hơn,
"Không thể nào, mẹ hôm kia còn đang giục cưới em, lúc này chia tay, sao giải thích với họ!"
Tôi hít sâu một hơi, buộc bản thân phải bình tĩnh lại,
"Đó là chuyện của , không liên quan đến tôi!"
Nghe thấy giọng Lục Chi Thiệu cao lên vài bậc,
"Không liên quan đến em?"
"Phí Diễm, em đúng là đồ vong ân bội nghĩa, mẹ đối xử với em như con ruột, mà em lại nỡ lòng bà ấy đau lòng!"
Tôi im lặng, không muốn tiếp tục tranh cãi với ta, Lục Chi Thiệu lại hiểu lầm rằng tôi đang do dự,
Anh ta dịu giọng xuống dỗ dành tôi, vẫn là những câu cũ rích về việc ta và Giang Như Nhã chỉ là chơi thôi.
Chỉ cần tìm cơ hội thích hợp, ta sẽ chia tay với Giang Như Nhã.
Rằng người ta nhất chỉ có tôi, ta ở đầu dây bên kia nghiêm túc thề thốt.
Nhưng tôi chỉ muốn bật , lại là lời thề.
Lời thề của đàn ông chẳng khác nào một tiếng xì hơi, phát ra âm thanh thì khiến người ta khó chịu một lúc, chỉ cần gió thổi qua là bay biến.
Tôi ngắt lời ta đang thao thao bất tuyệt,
"Dù có đồng ý hay không, cũng phải chia tay!"
Nói xong, tôi dập máy, sau đó xóa, chặn tất cả các phương thức liên lạc với Lục Chi Thiệu một lượt.
Sau khi xong tất cả những việc này, trái tim tôi như bị khoét một lỗ thủng, trống rỗng và đau đớn.
Tôi đột nhiên nhớ đến lời mẹ từng ,
Khi ấy bà đã bị ung thư gan hành hạ đến nỗi đầu óc mơ màng, thần trí không rõ ràng.
Lúc thì bà nắm chặt tay tôi, giọng khàn khàn,
"Diễm Diễm, con may mắn hơn mẹ, con nhất định sẽ hạnh phúc cả đời."
Lúc lại coi tôi như bố, thấy tôi là giống như thấy kẻ thù, gào thét điên cuồng.
"Phí Chung Nghĩa, sao ông lại phản bội tôi, chẳng phải rằng cả đời này chỉ mình tôi thôi sao? Vậy mẹ con ta là thế nào đây, sao ông có thể đối xử với tôi như !"
Mẹ càng lúc càng kích , bà vật lộn muốn ngồi dậy khỏi giường, đuổi tôi ra ngoài.
"Cút đi, tôi cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, tuyệt đối không!"
Bạn thấy sao?