Thanh Hòa – Chương 9

Ngoại truyện
1.
Nhung Quốc năm thứ hai nươi mốt, Đoan Vương dẫn ba vạn quân tiên phong chiếm thành trì cuối cùng của Đại Ân. Quảng Hưng đế quỳ xuống dâng ngọc tỷ, Đại Ân diệt vong.
“ Danh sách phụ nữ và trẻ em trong thành đều ở đây, cùng tuổi với công chúa chỉ có chưa đến hai mươi người.....” Tham quân mặt Sở Hùng như đổ sáp, nhất thời không biết có nên tiếp nữa hay không.
Trong một năm qua, Đoan Vương đã gần như tất cả mọi người trên chiến trường. Mỗi lần đại quân chiếm một thành nào, Đoan Vương lại ra lệnh lật tung cả thành đó lên. Bất cứ khi nào hắn và Thẩm Dịch trao đổi báo cáo tinh hình chiến trận, hắn đều hỏi về hình vào đêm Công chúa Thanh Hòa tự sát.
Thiên hạ này mọi người đều biết Thanh Hòa công chúa đã chết, chỉ có Đoan Vương luôn hy vọng hão huyền. Thành trì này chính là hi vọng cuối cùng của hắn.
“ Dẫn hắn tới đây, ta sẽ tự mình hỏi.”
Nghe Đoan vương như thế, tham quân như đại xá vội vàng ôm quyền cáo lui.
Quảng Hưng đế tóc tai rối mù, khuôn mặt lấm lem, vừa bước vào lều đã chắp tay xin lượng thứ : “ Hoàng muội chết, ta cũng rất đau lòng.”
Vừa dứt câu, Đoan vương đã một quyền vào mặt hắn, mũi hắn chảy máu, gãy mnootj cái răng cửa. Hắn tính toán rất nhanh, kịp thời sửa lời: “ Chưa chết chưa chết, là ta đáng chết.”
Đoan vương như kẻ mất trí, không nghe ra đây chỉ là lời cầu xin vô nghĩa, chỉ nghe Thanh Hòa chưa chết.
“ Vậy nàng ấy ở đâu ? Nói !”
Quảng Hưng đế lưỡng lự một lát, lại liên tục nhận thêm mấy quyền.
“ Đừng đánh nữa, Xin ngài đừng đánh nữa. Tấu sớ do Thẩm Dịch gửi đến rằng ấy đã đốt lều và tự sát trong biển lửa. Trong quân có không dưới một trăm người chứng kiến, ta cũng từng nghi ngờ nên đã ra lệnh cho hắn ta đưa thi thể về kinh thành.”
Đoan Vương giống như sư tử sau một trận đánh nhau, lòng trắng trong mắt đỏ ngầu đầy sát khí, tinh thần suy sụp.
“ Đó .... là Thanh Hòa ?”
“Đã cháy thành than không thể phân biệt , những món trang sức bằng ngọc còn sót lại trên người chắc chắn là ấy.”
Đoan vương sau một lúc lâu mới miễn cưỡng lên tiếng: “Thi thể ở đâu?”
“ Ta vốn muốn nhập liễm tốt cho nàng ta, biên quân bị đánh bại quá nhanh, không còn thời gian nữa, ta thực sự không biết sau khi thành đã xảy ra chuyện gì.”
Quảng Hưng đế năng nhẹ nhàng và thận trọng, sợ rằng Đoan vương sẽ lại phát điên. Đúng như dự đoán, Đoan Vương cúi đầu im lặng hồi lâu ,vẻ mặt ngơ ngác. Khi lại Hoàng đế Quảng Hưng, hắn đã biến trở lại thành sát nhân lạnh lùng.
“ Ta biết Thanh Hòa chưa chết .”
Hoàng đế Quảng Hưng gật đầu đồng ý: "Ngài đúng, ta cũng nghĩ ."
“Nhưng ngươi phải chết!” Đoan Vương rút ra một con dao ngắn đâm vào xương sườn của Quảng Hưng Đế, mũi dao chỉ xuyên qua một tấc, ngoài lều có tiếng ngựa hí, Geshu đi vào quỳ xuống khuyên răn:
“ Thánh thượng đã phái sứ thần đến đón phế đế. Mạng của hắn có thể lấy bất cứ khi nào, Vương Gia hiện tại không thể ra tay."
"Ta sẽ không bao giờ buông tha bất cứ kẻ đã tổn thương Thanh Hòa. Bất kể khi nào và ở đâu."
Đoan Vương xong, lại ấn mũi kiếm sâu thêm một tấc nữa, hắn không quan tâm đến chiếu chỉ của phụ hoàng hắn, hắn không một kiếm chết Hoàng đế Quảng Hưng, mà từ từ hành hạ.
" Vương gia! Liễu Thanh Hòa có thể đang ở Giao Thành!" Geshu sợ nếu không gì, Quảng Hưng đế sẽ đau quá mà chết mất. Đoan vương tiếp quản Đông cung chỉ là chuyện sớm muộn, nàng không thể đứng sự nghiệp bị hủy hoại như .
Geshu cầm một chiếc móc ngọc trong tay : "Trên đó có biểu tượng của hoàng thất Đại Ân. Ám trang của chúng ta đã phát hiện nó ở một hiệu cầm đồ ở Giao Thành.”
“ Giao Thành ? Thẩm Dịch.”
“Đúng , sau khi Thẩm Dịch đầu hàng Nhung Quốc vẫn luôn đóng quân ở Giao Thành.”
Những lời này giống như một tia lửa nhảy vào đống cỏ khô của Đoan Vương, “ Cho nên hắn muốn giấu một người rất dễ dàng ! Geshu, nguiơi hãy mang thoe hai người có năng lực, lập tức theo ta xuất phát tới Giao Thành. Nhớ kĩ , Phải cải trang.”
Geshu siết chặt tay: “ Vâng! Vương gia, còn hắn…..”
Đoan Vương khịt mũi lạnh lùng, khi rút dao găm ra cố vặn vẹo lưỡi dao, Quảng Hưng đế nđau đớn ngất đi giữ một mạng.
2.

Cưỡi ngựa không kể ngày đêm, cuối cùng sau ba ngày Đoan Vương đã đến Giao Thành.
“ Vương gia. Chiếc mọc ngọc ngày có thể đã thất lạc từ lâu.” Geshu đang ám chỉ Đoan vương đừng có kỳ vọng quá cao, Đoan vương lại bối rối hỏi : “ Geshu, ngươi xem liệu Thanh Hòa nàng ấy có còn hận ta không ?”
Geshu nắm chặt tay, trước khi kịp , Đoan Vương đã tự nhủ: “ Nàng ấy nên hận ta. Lúc đó để dụ nàng ấy nhập cuộc, phụ hoàng thậm chí còn đích thân ra tay để khiến nàng ấy tin tưởng ta đối xử chân thành và sẵn sàng hy sinh tất cả vì nàng. Ta vĩnh viễn nhớ rõ những gì nàng ấy với phụ hoàng sau án Xà độc, Nàng ấy sẽ không bao giờ phụ ta……..”
“ Ta đã với Sở Hùng, ta sẽ không bao giờ phụ chàng.” Liễu Thanh Hòa đẩy chiếc bình do cai ngục đưa tới.
"Sở Hùng là đứa con trai ta xem trọng nhất, hắn thông minh mưu lược và dũng cảm, vì ngươi, hắn nguyện ý mạo hiểm. Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ thế nào?"
Hoàng đế Nhung quốc không tức giận vì hành của , đó là dấu hiệu của sự bao dung đối với người sắp chết.
“ Nếu ta là bệ hạ, ngay từ đầu sẽ không để Đoan Vương hòa thân. Làm sao có thể để đứa con trai quý của mình đi lamdf quân cờ chứ.”
Hoàng đế Nhung Quốc không hề khó chịu, trên môi lại nở nụ , cẩn thận nhấp một ngụm trà, chậm rãi : “ Ngươi đúng lắm. Quân vương từ khi sinh ra chỉ có to lớn, không có nhỏ bé. Đoan vương là Trữ Quân của Nhung quốc, là một vị quân vương trong tương lai. Mà ngươi ngay từ đầu đã định sẵn là không thể ở bên cạnh hắn."
Trong tim Liễu Thanh Hòa dường như bị thứ gì đó bóp nghẹt.
“Bệ hạ bảo ta uống thuốc độc sau đó lại cho ta thuốc giải, cho nên ngài vốn không muốn ta chết. Ta chết rồi Đoan Vương sẽ mất hết tinh thần. Nhưng ngài lại không thể lưu ta lại tiếp tục quyến rũ Đoan Vương.”
Đôi mắt của Hoàng đế Nhung quốc sáng lên, lớn hai tiếng: "Thông minh, trên đời này chỉ có mười hai viên thuốc giải, mỗi tháng một viên có thể giải độc. Ngươi hãy nhớ cho rõ."
Liễu Thanh Hòa cầm cái bình không chút do dự ném ra ngoài, "Ta đã , ta và Đoan Vương sẽ không bao giờ phụ nhau, ta không phải con tốt của ngài, hắn cũng không phải."
Cái bình đạp mạnh vào tấm bình phong vỡ vụn, các mảnh vỡ văng theo khe hở rơi xuống chân Đoan Vương. Đó là một mảnh sứ vỡ dài và sắc như một con dao, giống như chiếc tách trà vừa bị đập vỡ trước mặt Đoan vương...
Geshu lau trà bắn trên người Đoan vương, “ Vương Gia đã gửi thư cho thuộc hạ , cầu thuộc ha bảo vệ Liễu Thanh Hòa an toàn sau khi kế hoạch hoàn thành. Là thuộc hạ vô năng, không ngờ Thẩm Dịch và ta quen biết, mãi cho đến khi lều bị cháy mới biết ta đã tự sát.”
“ Không phải ngươi vô năng, mà ta đã phạm phải hai sai lầm. là ta vừa muốn có thiên hạ, vừa muốn giữ nàng ấy bên mình, là sai. Chung quy là ta tự cho rằng ta thiên hạ này hơn nàng ấy, lại càng sai.
Đoan vương vô thức lấy tay xoa mặt.
. Lúc này có một người què đi tới quán trà “ Nhanh lấy cho ta một gáo nước lạnh để rửa sạch, sao con khốn này lại dám xuống tay chứ.”
Ông chủ vui vẻ cầm gáo xoay nó lại bước ra : “ Ngươi đừng nữa, vết cắt khá sâu. Ai ?”
“ Đi đi đi, biết rồi còn hỏi.”
Trong quán trà vang lên tiếng ầm ĩ.
Người què có chút ngượng ngùng, vỗ bàn mạnh dạn : “ Các ngươi cứ chờ mà xem, không phải chỉ là một cái Hà Thanh thôi sao ? Đừng quên cha ta là lý trưởng đấy .” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...