15.
Liên tục ngồi trên xe ngựa khiến đầu óc ta lắc lư rối mù.
Khi đến Đoan Vương Phủ, ta không có thời gian để ý đến những dải hồng trù cố treo xiêu vẹo trên cạnh cửa, trực tiếp đi tới nơi ta sắp xếp tại Tây hoa viên.
Trắc phi của Đoan vương dẫn theo một nhóm thị nữ , bà tử tay cầm tách trà và lư hương xông vào thị uy với ta.
“ Hãy để hai vị ma ma nghiệm thân cho muội nhé.”
“ Nghiệm thân ?”
“ Đương nhiên là phải nghiệm thân xong mới hầu hạ Vương Gia rồi.”
Không có khả năng ta không biết ta đã không còn là xử nữ. Đưa người đến nghiệm thân chính là muốn nhục ta, và còn muốn lan truyền việc ta không còn là xử nữ trước khi xuất giá ra ngoài. Ngày mai tất cả Nhung quốc sẽ lấy ta ra trò , giống như đoạn thời gian khi ta ở Đại Ân .
Ta đứng trước mặt ta, còn ta đang ngồi ở bàn, không ai trong phòng ngờ rằng ta đột nhiên nổi điên, một tay ấn đầu ta xuống bàn, tay kia rút chiếc trầm cài tóc trên đầu ta ra ấn chặt nó vào cổ ta.
Hạ nhân bàng hoàng chạy tán loạn, trong lúc nhất thời lư hương và chén trà vỡ vụn trên mặt đất.
“ Ngươi dám thủ với ta? !”
Ta bình tĩnh : “Đúng , ta còn dám người nữa. Đoan vương, ngài xem kịch đã đủ chưa?”
Vừa rồi ta ý đến dưới cửa sổ có bóng một người đàn ông, người dám đứng ở hành lang công khai xem kịch trong góc tường không phải là Đoan vương thì còn có ai.
Ta quá mệt mỏi rồi, không muốn cùng bọn họ diễn tuồng này, ta muốn đi ngủ.
“ Đỡ vương phi về nghỉ ngơi đi.” Khi Đoan Vương câu này xó vẻ đã rất kìm nén, ai cũng có thể nghe ra Vương gia đang rất tức giận.
Trắc vương phi thấy Đoan vương không vui cũng không dám lỗ mãng, vội vàng dẫn người của mình rút lui. Căn phòng vốn ồn ào vừa rồi bỗng trở nên yên tĩnh.
Ta thản nhiên ném chiếc trâm ngọc lên bàn: “Qủa nhiên đúng là ngươi.”
Lúc này, Sở Hùng, còn gọi là Đoan Vương, mặc một thân lễ phục mãng bào văn sức * ,hai kiếm đi thẳng vào thái dương, khuôn mặt sắc sảo, góc cạnh, rất uy nghiêm.
* lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc
“Ngươi rất thông minh .” Hắn đá văng mấy thứ bừa bộn trên sàn rồi đi thẳng đến bàn ngồi xuống.
Hắn ta như chờ đợi ta lên tiếng trước.
Ta nghĩ thà ít lại hoặc không gì, cuối cùng hắn không nhịn nữa với ta: “Làm thiếp là ý của phụ hoàng, không phải là ta có ý coi thường ngươi đâu.”
Ta thản nhiên : “ Trước đây là là công chúa sống dưới mái hiên nhà người khác, sau đấy ta lại là dâu bị ruồng bỏ, giờ đây ta lại bị đưa đến nước địch thiếp thất. Ta vốn dĩ đã nhuốm bụi trần ai, cũng không tính là coi thường.”
Sở Hùng ta ánh mắt trở nên u ám, ta lập tức sợ hãi, nhanh chóng xem lại lời vừa , xem có sai sót gì đã khiến hắn ta khó chịu.
Hắn đập bàn đứng lên: "Nhớ kỹ, đây là Nhung quốc, không phải Đại Ân."
Ý gì ?
Ta không dám hỏi nhiều, chỉ có thể “ vâng” một cách nghi ngờ và ngoan ngoãn.
“ Đừng có diễn kịch trước mặt bổn vương !”
Hắn gần lên một tiếng, ta theo bản năng co rúm lại, hắn ta với vẻ cảnh giác và sợ hãi.
Hắn bất lực thở ra một hơi, ra những câu từ mà suốt đời ta không thể nào quên.
“ Thanh Hòa, hãy quên đi mọi chuyện trong quá khứ. Bây giờ ta chính là cuộc sống mới của nàng."
16.
Ta tự nhắc nhở bản thân. Đừng lòng với Sở Hùng, ta là mật thám, ta không xứng.
Nhưng con người không phải lúc nào cũng có thể kiểm soát trái tim mình.
Hôm đấy ta gặp trắc vương phi trên cầu, ta như trở thành một người khác, muốn dẫn ta đi dạo quanh hoa viên. Ta nhất thời không biết phải từ chối như thế nào.
Đi đến giữa cầu thì ta bị trượt chân kéo ta cùng rơi xuống nước. Tiếng kêu cứu của ta vừa khẩn thiết vừa vang dội, ta lại không thể phát ra bất kì âm thanh nào, bị ta hết lần này đến lần khác ấn xuống nước.
Lúc nó ta chợt nảy ra một ý tưởng, nếu ta cứ như thế này chết đi có thì có cái gì không tốt?
Ta giống như một quả bóng cao su vỡ bị đẩy xuống nước, sau khi miệng phun ra một chuỗi bong bóng, ta lặng lẽ chìm xuống đáy hồ.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta thấy Sở Hùng.
Mới vào hè, nước trong ao còn lạnh, cộng thêm vết thương cũ trên người, hắn sốt cao liên tục ba ngày.
Hắn tỉnh dậy vừa đúng lúc ta mang thuốc tới, chúng ta gần như cùng lúc hỏi nhau: "Tại sao?"
Ta dùng thìa khuấy thuốc trong bát, trong lòng với những cảm phức tạp. Giữa chúng ta như có một sự ăn ý không rõ , hắn không ta không cũng có thể biết những suy nghĩ trong lòng đối phương.
Ta cụp mắt cái bát, qua quýt một câu: “Cô ấy là chủ, ta là nô, cứu ấy là việc ta nên .”
Giọng của hắn khàn khàn vẫn có thể nghe một tia tức giận: "Nàng không phải cứu người, nàng là muốn chết."
Mắt ta đỏ hoe ,cố gắng lắm mới kìm nước mắt.
“ Không phải nàng dám người sao? Sao lại khóc rồi?” Giọng điệu của hắn ôn hòa hơn rất nhiều.
“ Ta đã sớm không khóc nữa rồi.” Ta muốn dùng sự giễu cợt để che đậy cảm thật của mình, nửa nửa thật hỏi hắn : “ Vậy còn ngươi? Vì sao cứu ta. Đừng với ta ngươi thực sự muốn cho ta một cuộc sống mới.”
Hắn nắm tay ta : “Ai bảo nàng đã hôn bổn vương?”
Cảm vốn che giấu ban đầu cuối cùng đã vỡ lý trí của ta vào lúc đó, đối mặt với nhỏ nhoi mà thế giới này dành cho ta, ta –một kẻ hết chữa đã lòng rồi.
Trong mấy tháng tiếp theo, ta quên mất thân phận của mình và sống trong giấc mơ do chính mình tạo ra. Cho đến ngày Sở Hùng chuyện với ta về chiến sự ở biên cương, ta mới bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
“ Chàng đến chỗ ta để xem bản đồ tác chiến ?” Ta không ngờ hắn lại tin tưởng ta đến .
“Sớm hay muộn sẽ có một cuộc chiến giữa Nhung quốc và Đại Ân, ta và phụ hoàng đều cho rằng hành sớm sẽ có lợi hơn.” Hắn đặt bút xuống, cầm lấy tách trà ta đưa đặt qua một bên, nắm lấy tay ta hỏi: "Khó chịu rồi?"
Ta lắc đầu: “ Không phải. Dưới sự cai quản của Đại Ân, dân chúng đói khổ lần than,thương nhân đầu cơ trục lợi, quyền quý tự do hưởng lạc. Ta không nghĩ thiên hạ này nên thuộc về ai, các ngươi cũng không chưa hẳn là tốt hơn Đại Ân.”
Nói đến đây ta có chút mất tập trung, không để ý đến con rắn ở trong rèm bên cạnh. Khi Sở Hùng đưa tay ra sau lưng ta và chém con rắn bằng kiếm trái, con rắn đã bò ra ngoài.
“Đừng cử !” Ta gần như theo bản năng nắm lấy mu bàn tay hắn, dùng miệng hút nọc rắn. May mắn thay, sau khi xử lý kịp thời hắn đã không có việc gì.
Đường đường là vương phủ lấy đâu ra ngũ bộ xà (tương truyền người bị loại rắn này cắn, chưa đi khỏi năm bước đã chết), nhất định có người cố ý ám sát. Thân phận Sở Hùng đặc biệt, sự an toàn của hắn có liên quan đến vận mệnh đất nước, hoàng đế Nhung Quốc rất tức giận, không những ra lệnh điều tra kỹ lưỡng mà còn bắt ta vào giam vào ngục.
Ta chỉ có thể đi lại với người thẩm vấn rằng ta không biết gì cả.
Ta đoán con rắn độc này rất có thể là chuẩn bị cho ta, còn vết thương của Sở Hùng chỉ là một tai nạn. Kỳ thật ta biết, trong mắt hoàng đế Nhung quốc, Sở Hùng lúc cứu ta đã bị thương, đây chính là lý do khiến ta phải chết.
Nhưng chưa tới ba ngày, ta đã bị đưa về Đoan Vương phủ. Người đầu tiên ta gặp là Geshu.
Bạn thấy sao?