Thanh Hòa – Chương 2

3.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, ba ngày sau khi ngọc ấn bị mất, ta bị gọi đến từ đường. Không chỉ có Trần phu nhân, Trần Văn Sinh cũng ở đây, ngoài ra còn có các trưởng lão của Trần gia và người của nhị phòng.

Ta vừa đặt chân đến đại sảnh đã nghe xung quanh thì thầm nghị luận, ở một nơi chỉ to bằng lòng bàn tay như thế này, cho dù không muốn nghe cũng khó, chẳng qua chỉ là mắng ta là hồ ly, là quái chỉ biết mê hoặc người khác.

“Tuy thân phận ngươi cao quý, cũng không thể lấy thân phận công chúa lấy tiền của Trần gia ta đi cho vay nặng lãi. Cho đến bây giờ chúng ta còn chưa thấy một xu lợi tức nào. Thiên hạ gì có đạo lý như .”

Trần phu nhân xong liền giơ khăn tay chấm chấm khóe mắt.

Thì ra là . Ta liền cảm thấy nhẹ nhõm, ta sợ  nhất là có người lấy ngọc ấn loạn, và dính líu đến chính trị. Nếu đúng là như , thì lá thư trước đó ta gửi cho Đình Úy phủ há chẳng phải không có tác dụng gì sao.

“ Trò , Công chúa nhà ta có cái gì chưa thấy qua,ai thèm để ý mấy đồng tiền lãi đấy ?”

Đại khái Tư Ngân còn chưa ý thức , qua nửa tháng vắng vẻ này, bây giờ trên dưới Trần gia ngoại trừ nha đầu này thì không còn ai coi trọng thân phận công chúa của ta nữa rồi.

Ta và Trần Yên vẫn chưa viên phòng, trong cung một câu cũng không hỏi tới. Điều này tương đương với việc tuyên bố rằng thân phận công chúa của ta chỉ còn trên danh nghĩa.

Vãn Nương thấy thời cơ đã đến, tặc lưỡi phân phó Trầm Bích :” Hãy đem những gì ngươi biết, một lượt cho các vị trưởng lão Trần gia biết.”

Trầm Bích quỳ xuống, kể ta đã phái ta người trung gian như thế nào, kiếm khoản lợi nhuận khổng lồ như thế nào và ta đã giang hồ đánh đập những người không trả tiền lãi ra sao, cứ như thật .

“ Đây là bằng chứng cho vay nặng lãi, tờ nào cũng có ngọc ấn của công chúa đóng trên đó.”

Vãn Nương muốn kiếm tiền không muốn xuất đầu lộ diện, nên đã dùng danh nghĩa công chúa của ta để lừa những kẻ vay tiền. Chỉ là lần này bọn họ đi quá xa, liên quan đến mạng người, nên vội vã kéo ta ra để gánh tội.

Về phần ai đã trộm đi ngọc ấn, trong lòng ta biết rõ, dù sao cũng không phải ai cũng có thể tùy ý ra vào Ảnh Viên.

Thấy ta thất thần, Tư Ngân sợ ta tức giận nên nhỏ giọng khuyên nhủ: “ Công chúa đừng sợ, bọn họ không dám gì người đâu.”

Ta khổ: “ Ta chỉ đang nghĩ, xem ra danh tiếng của ta càng tệ hơn rồi.”

Tần Văn Sinh bất mãn hắng giọng: “ cũng không thể để người liên quan đến công đường, công chúa thế nào đây ?”

Ta khẽ gật đầu: “Người đúng, đương nhiên không thể để những người không liên quan ra công đường. Con dâu chưa từng cho vay nặng lãi, ngọc ấn cũng đã thất lạc từ lâu nên đương nhiên là người không liên quan."

Một trưởng lão Trần gia tức giận khịt mũi: "Công chúa, những lời này cũng quá khiên cưỡng rồi? Xảy ra chuyện lớn như , cuối cùng một câu ngọc ấn bị thất lạc là muốn phủi sạch liên quan sao ?"

Vãn Nương vội vàng đứng dậy giả vờ hòa giải: “Công chúa đến cuối cùng cũng là công chúa. Người chỉ cần đến công đường cùng với quan phủ một tiếng, ngồi một lúc bộ cho dân chúng xem, như chẳng phải là xong chuyện rồi sao.”

Tư Ngân giống như gà mẹ che chở gà con, đứng chắn trước mặt ta khong cho Vãn Nương tới gần. Ta thật sự cảm tạ ông trời đã để Tư Ngân ở bên cạnh ta.

“ Ngọc ấn đã bị thất lạc từ nửa tháng trước, bản công chúa đã sớm gửi thư đến Đình Úy phủ thông báo sự việc. Nếu các trưởng lão Trần gia và Cha mẹ không tin có thể đến Đình Úy phủ để hỏi. Trộm ngọc ấn của công chúa chính là tội chết, khi cha mẹ đến Đình Úy phủ hỏi thăm, không ngại giúp bổn công chúa báo cáo việc thất lạc ngọc ấn.”

Khi nghe là tội chết, Vãn Nương bắt đầu hoảng sợ.

Ta thầm nghĩ, thì ra chính là loại hàng miệng hùm gan sứa.

Ta cũng lười quản sau cùng kết quả của Trần gia như thế nào, dẫn Tư Ngân rời đi. Về tới Ảnh Viên, Tư Ngân hầu hạ ta đi ngủ. Khi ta tỉnh dậy, Tư Ngân đã biến mất.

4.

“ Người đừng khó ta, Vãn tiểu Nương Tư Ngân ăn cắp ngọc ấn thì chính là ăn cắp .”

Lão nô trong phòng củi không phải là kẻ nâng cao đạp thấp.

Mắt ta đỏ hoe, nước mắt rơi không ngừng lại , hướng lão nô tạ lễ : “ Trên đời này, ta chỉ còn Tư Ngân là người thân. Xin bà cho ta gặp Tư Ngân.”

Bà ta thở dài: “ Gặp cũng chỉ thêm đau lòng, bị   bao mươi gậy, ngày mai sẽ bị bán đi. Ngài là người lớn lên trong cung, Trần gia tuy không so với hoàng cung, cũng là một dạng như nhau.”

Ta thấy bà ấy ngập ngừng muốn lại thôi, vội vàng : “ Có gì xin người cứ chỉ giáo.”

Bà ấy một câu cực kì khó hiểu: “Các quý nhân nương nương ở trong cung nếu muốn sống tốt thì phải học cúi mặt xuống.”

Sắc mặt ta trong phút chốc trắng bệch như tờ giấy, đúng , muốn cứu Tư Ngân, muốn sau này sống yên ổn ở Trần phủ, chỉ con một con đường duy nhất.

Đi cầu Trần Yên, dựa vào nam nhân mà ta chưa từng gặp mặt.

Ta cho lão nô kia 1 thỏi vàng , nhờ bà ấy chăm sóc Tư Ngân, sau đó đi thẳng ra hoa viên Trần phủ.

Sau ngày đại hôn, Trần Yên nhận chức quan cửu phẩm nhàn tản, hắn không có ý định quan, mỗi ngày đều ở trong phủ cùng với vè vui chơi, uống rượu, ngâm thơ.

Chưa đặt chân vào sân đã nghe tiếng một nhóm đàn ông đang chơi nhạc cụ, ta không khỏi cau mày, thân tâm ta kháng cự điều này, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.

Nhưng nghĩ đến hình của Tư Ngân đang rất nguy hiểm, nếu bị bán ra ngoài với  vết thương như thế thì tám chín phần là sẽ mất mạng. Tư Ngân vì ta liên lụy mà chết, thì ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì ?

Ta thở dài, bước vào sân, đứng sau cây hoa đào, để cành lá che nửa người.

Ta đột ngột đến, tiếng ồn ào trong sân im bặt lại.

Trần Yên có chút say, thô lỗ hét lớn: “ Là ai ? Ra đây.”

Chính vì ta không biết Trần Yên là ai, nên đứng sau cành cây chuyện. Ngoại hình của Trần Yên cũng không khác nhiều so với ta nghĩ, hoàn khố tiêu chuẩn, vẫn là một thiếu niên bảnh bao rụt rè.

“ Thiếp có chuyện muốn với phu quân.”

“ Đây là Thanh Hòa công chúa ? Chẳng trách thái tử không kiềm chế bản thân. Hắc, hắc, Trần huynh thật là có phúc đó nha.”

Trần Yến đứng đó một lúc lâu, khi nghe thấy những lời chế giễu từ người khác, hắn lập tức tỏ thái độ chán ghét với ta chứ không phải là kinh diễm.

“ Ngươi tới đây gì ? Quay về.”

Ta cúi người hành lễ thật sâu, sau đó tiến lại gần Trần Yên, với thanh âm chỉ có hắn nghe : “Ta biết ngọc ấn là do ngươi lấy.”

Quả nhiên lập tức thần sắc của bao cỏ Trần Yên trở nên lúng túng.

“ Bây giờ phu quân đang bận, sau bữa tối nay hãy tới Ảnh Viên.” Nói xong ra rời khỏi hoa viên.

Buối tối, Trần Yên vừa đẩy cửa ra liền hét vào mặt ta: “ Là tì nữ của ngươi đã trộm ngọc ấn, ngươi đùng hòng hù dọa ta.”

Ta trang điểm tinh xảo, đeo một bộ trang sức khảm ngọc bích có hai con phượng hoàng và ngọc trai, trông cao quý và diễm lệ, ta rót  cho Trần Yên một ly rượu rồi nhẹ nhàng :

“ Phu quân, những lời ngươi căn bản không có ý nghĩa. Đừng quên người đưa thư của ta đến Đình Úy phủ là Tư Ngân, hơn nữa nàng ta ở bên cạnh ta cả ngày, lấy trộm ngọc ấn gì.”

Ta dừng lại quan sát phản ứng của hắn, quả nhiên là hắn đang hoảng sợ, ta tranh thủ rèn sắt khi còn nóng tiếp tục : “ Một cái ngọc ấn mà thôi, mất rồi thì cho mất. Nếu Vãn Nương không thể dàn xếp ổn thỏa, lại hăt nước bẩn lên người Tư Ngân. Vậy ngày mai ta sẽ đích  thân điều tra. Ta không tin sau khi bị tra tấn không ra sự thật.”

Bàn tay cần rượu của Trần Yên run lên, ta biết mục đích của ta đã đạt .

“ Phu quân sao lại bất cẩn như .” lau vết rượu trên ngực Trần Yên. Dưới ánh nến mỏng manh, ta giả vờ nũng nịu và ngượng ngùng.

Trần Yên nhịn không ôm ta lên giường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...