Thanh Hòa – Chương 10

3.
Phía đông Giao Thành.
Lý trưởng Hồ Thuận đang đang xoắn sợi dây gai để xâu tiền thì một bàn tay đen nhẻm dính đầy dầu mỡ từ góc bàn thò ra. Hồ Thuận nhướng mắt, giả vờ tức giận: “Bỏ xuống.”
Con trai ông, Hồ Căn mỉm , lấy ra hai đồng tiền, đặt vào trong ngực ông: “ Cha, con không đi đánh bạc, con lấy tiền này mua mấy bộ quần áo và cưới một vợ.”
“Đánh rắm, trăm dặm xung quanh đây có ai không biết dăm ba bữa ngươi lại thua đến mất cả quần.”
“Mấy mụ đàn bà thô lỗ đấy con còn không để vào mắt, cha con dù sao cũng là Lý trưởng đấy.”
“ Ta biết ngươi trúng Hà Thanh kia. Nhưng nữ nhân này không thể . Nhìn bộ dạng ta xem, tám chín phần là thư lại lão gia đã giấu ở chỗ chúng ta. Đắc tội với thư lại, ngòi bút hắn nghiêng một cái thì một trăm hộ gia đình ở thôn chúng ta sẽ phải đóng thêm tám phân tiền thuế.”
*Thư lại: một chức quan lo việc giấy tờ trong nha môn ngày xưa,
“ Cha, người còn chưa biết sao ? Huyện lão gia tháng trước tham ô quân lương, khi cờ trên tường thành thay đổi, quân lính vào huyện nha chóc một hồi, thư lại, nha dịch chết hơn 80 người. Con thấy tiểu nương tử đó cũng đang muốn tìm một người đàn ông để dựa vào đấy.”
Hồ Thuận xoa xoa cằm, nghiêng đầu con trai mình : “ Thế nếu người nhà họ chướng mắt con thì sao ?”
“ Điều này thì không phải ta có thể quyết .”
“ Dưa hái xanh khong ngọt, không phải là không thể .”
Hồ Căn hai mắt sáng lên: "Cha, người nghĩ chúng ta nên như thế nào?"
"Ngày mai……"
Hai người bí mật thì thầm, áp tai dưới cửa sổ không nghe rõ chi tiết. Một cơn gió mạnh thổi cỏ khô từ trên mái nhà rơi xuống vai và cổ Đoan vương, Geshu quay đầu lại, run rẩy vẻ mặt Đoan vương.
"Phái người theo dõi bọn họ. Ngày mai sau khi chúng ta tìm Thanh Hòa, lập tức ngũmã phanh thây phụ từ Hồ gia.”
như tĩnh quá lớn, bệ hạ rất nhanh sẽ biết, tốt nhất là nên phái ngưới bí mật ám sát.”
Geshu càng , giọng càng nhỏ đi. Ban đầu cho rằng Liễu Thanh Hòa đã chết, chỉ là Đoan vương không chịu chấp nhận số mệnh nên đã điều tra, càng điều tra, càng chắc chắn rằng Liễu Thanh Hòa đã chết. Thậm chí, còn biết thi thể cháy đen kia đã bị Quảng Hưng đế ném xuống sông Vô Định.
Cô không dám sự thật với Đoan Vương, qua một đoạn thời gian lại báo lên một vài manh mối, chỉ muốn vực dậy tinh thần của Đoan Vương để hắn hoành thành hùng đồ bá nghiệp của mình.
Nhưng bây giờ lại sợ hãi, Liễu Thanh Hòa thật sự chưa chết sao?
"Sau khi tìm Thanh Hòa, ta sẽ đưa nàng đi gặp phụ hoàng."
“ Với thân phận của nàng, bệ hạ sẽ không đồng ý lập àng ta trắc phi của ngài. Hơn nữa, sắc lệnh lập thái tử đã truyền đến trung …”
Đoan Vương rút roi ngựa từ thắt lưng ra và sải bước ra ngoài, “ Nếu thêm một câu nữa, ngươi hãy tự mình kết thúc đi.”
Trưa hôm sau, dân làng đứng ngoài hàng rào.
“ Chính là nàng ta, giữa thanh thiên bạch nhật, cùng với con trai lão Hồ ở trong sân ..... Ôi chao, những lời này sao cũng không ra khỏi miệng .”
“ Thật đáng xấu hổ ! Những kẻ đạo đức bại hoại như thật đáng đánh.”
“ Bây giờ thời thế loạn lạc, huyện lão gia đều đã chết hết rồi, lấy ai tới để đánh ? Thời mạt thế, bọn đầu trâu mặt ngựa gì cũng đều có hết.”
“ Con trai lão Hồ trước nay đều không như nha, hắn ham bài bạc chứ không háo sắc.”
“Nghe nữ nhân kia dụ dỗ Hồ Căn vào trong viện, đại khái là biết lão Hồ là lý trưởng, muốn dựa vào Hồ gia.”
“ Chính là người do nữ nhân kia câu dẫn. Ta đi ngang qua đây, nghe thấy trong viện nữ nhân rkai đang chuyện với Hồ Căn, một nữ tử nhà lành sao có thể để mở cửa viện cho một người đàn ông xa lạ vào? Rõ ràng là một con đàn bà phóng túng dâm loạn !”
“ Đúng ! là một con đàn bà phóng túng dâm loạn !”
Những người đến sớm bịa ra câu chuyện về một nữ nhân phóng túng chuyên câu dẫn người khác. Những kẻ đến sau cho rằng câu chuyện đấy là sự thật, háo hức chờ đợi để định tội Hà Thanh.
Đoan Vương đến vừa đúng lúc bắt cảnh tượng này.
“ Nhớ hết mặt bọn chúng, Giết.”
Geshu cúi đầu tuân lệnh, khi lên thấy Đoan vương một thân áo vải, trên yên ngựa còn buộc một kiện hàng, Không thể không hoảng sợ. “ Vương gia đây là muốn đi đâu ?”
“ Những gì hôm qua ngươi không phải là không có đạo lý, ta đã nghĩ kĩ rồi, nếu phụ hoàng không thể chấp nhận Thanh Hòa, hoặc nàng không muốn gặp phụ hoàng, chúng ta sẽ đi thẳng ra biển. Chỉ cần nàng tha thứ cho ta, ta sẽ vứt bỏ hết tất cả.”
4.
Một tiểu tử nhặt một hòn đá lên ném mạnh vào cửa.
Nó nhổ nước bọt rồi chửi: "Con đàn bà vô liêm sỉ, ngươi trốn trong phòng ? Ra đây cho mọi người xem!"
Cú ném này khiến mọi người ó. Tất cả mọi người liền theo, các cửa bị đá ném vào kêu lách tách, hầu hết giấy trên cửa sổ đều bị đập rách.
Trong phòng vang lên một giọng giận dữ : “ "Lời các ngươi là sự thật sao, có ai tận mắt chứng kiến không? Là tên lỗi mãng kia bị ta đuổi ra ngoài, vì tư lợi trả thù mà tung tin đồn vớ vẫn như bây giờ."
Lúc này ngoài viện truyền đến một trận ho khan, dân làng chủ tản ra, người đến chính là Hồ Thuận dẫn theo bà mối tới. Mọi người khiếp sợ Hồ Thuận, lập tức đứng xem kịch mà không thủ nữa.
“ Mạc dù chúng ta chỉ là nông dân, cũng không thể thiếu bà mối và sính lễ . Hà nương thân một mình, tìm người để nương tựa là điều hợp lý. Hồ Căn tuy không phải là giỏi giang gì, trong nhà vẫn có thể sống tạm qua ngày.”
Hồ Thuận gõ cửa, Hà Thanh không có phản ứng, thấp giọng : "Ta biết ngươi là ai."
Bên trong cánh cửa im lặng một lúc, rồi cửa hé ra một khoảng .
“ Từ trong cung trốn ra phải không ? Có một biểu tượng trên móc ngọc mà ngươi đã bán cho vị thương gia kia, Nó giống hệt như tranh trên sổ thuế của triều đình. Trộm đồ trong cung là tội chết, ngươi có phải không? Lại trước mắt, một nương thân thế cũng không tính là uất ức. Nếu không có ta, những kẻ bên ngoài đó sẽ ăn thịt ngươi ngay lập tức. Hà nương phải suy nghĩ cho kỹ đấy. "
Hà Thanh giơ tay lên, một con dao ngắn thò ra từ khe cửa, khiến Hồ Thuận sợ hãi lùi lại một bước.
Cô kề con dao trước cổ, ấn tay phải vào trong, lưỡi dao cắm sâu một tấc vào da. Đúng lúc cánh tay phải chuẩn bị lùi lại thì vai bị vật gì đó đập vào, tê dại đến mức con dao rơi xuống.
Gần như cùng lúc đó, Đoan Vương nhảy vào, lo lắng : “ Thanh Hòa, ta sẽ không bao giờ phụ nàng nữa.”
Trong chớp mắt, máu đã thấm ướt nửa quần áo của hắn. Đoan Vương đưa tay ấn vào vết thương, sắc mặt tái nhợt hơn người bị thương. Người trong lòng hắn không phải Thanh Hòa mà là Trầm Bích.
"Thanh Hòa đâu?" Trầm Bích vừa tỉnh lại liền bị Đoan vương trên mặt đầy râu ria chất vấn, không sợ Đoan vương tức giận, : "Chết rồi, chết không còn xương cốt."
“Ngươi muốn chết!” Đoan Vương hất đổ chiếc bàn thấp trước mặt.
“Ngài không xứng với ấy, ta cũng . Khi chúng ta cùng ấy trốn khỏi Nhung Quốc, ấy đã cầu ta mang theo bộ quần áo quý giá nhất của mình. Lúc đó ta nghĩ ấy muốn chừa một lối thoát cho mình. .Sau đó, Thẩm Dịch muốn ta để dùng kế kim tiền tháo xác để cứu ấy, ấy lại chọn cách tự sát. Lúc này ta mới biết, thì ra ấy đã sớm tính toán đường lui cho ta. Nhưng ..... ta là mật thám cảu Quảng Hưng đế, ấy cũng đã sớm biết điều đó.”
Trầm Bích dùng tay ôm mặt, đột nhiên gục xuống, bật khóc nức nở.
Đoan Vương lắc đầu, ngơ ngác : “Nếu ngươi còn sống thì nàng nhất định còn sống. Hà Thanh chính là nàng, đêm đó Thẩm Dịch nhất định đã cứu nàng.”
“ Thẩm Dịch cứu là ta, ta là Hà Thanh.” Trầm Bích vừa xong, cổ bỗng ớn lạnh. Một màn sương máu tan ra trước mắt, lắc lắc vài cái rồi ngã xuống đầu giường.
Ngay cả Geshu, người đã vô số người, cũng kinh hoàng đến mức mở to mắt.
Đoan Vương tra kiếm vào vỏ, nét mặt sự bình tĩnh cũng như trước đây.
“Đốt xác ta và ném xuống sông Vô Định.”
Geshu run lên vì sợ hãi, Đoan vương thực sự đã biết tung tích của thi thể Liễu Thanh Hòa. Vậy thì tại sao bao lâu nay hắn lại kiên trì như ? Cô không dám gì chỉ đáp: “vâng.”
Lúc này thị vệ đến báo, thái giám xin Đoan vương nhận chiếu lập thái tử.
Trước khi đứng dậy, Đoan vương trịnh trọng ra lệnh cho Geshu: "Mở rộng phạm vi tìm kiếm gấp ba lần, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Thanh Hòa. Ta nàng còn sống, thì nàng chắc chắn sẽ còn sống."
Geshu vào khoảng sân trống và đột nhiên đốc óc lóe điều gì đó thậm chí khiến sợ hãi: “ Ngài ấy có bị điên hay không ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...