Các dây thần kinh trong cơ thể tôi như là bị điện giật, tôi có thể cảm nhận lớp da bên ngoài đã nổi đầy gai ốc.
Nín thở, ra sức khống chế cơ thể không phát ra âm thanh từ từ lùi về khoảng không bên cạnh thang máy.
Cả người tôi dựa vào cửa thang máy, lúc này tôi đã không thể dùng lý trí để suy nghĩ nữa rồi.
Càng không dám phát ra bất kì tĩnh gì để bật cái đèn điều khiển bằng âm thanh lên nữa, mượn ánh sáng trăng bên ngoài cửa sổ, nước mắt rơi xuống lướt nhẹ qua gò má đang lạnh lẽo.
Ngón tay bất lực ấn nút cầu thang, cho dù là vô ích, tôi vẫn như cũ gửi gắm hy vọng hoang đường vào phần vô ích này.
Thang máy có thể hoạt ngay lúc này, cứu tôi một mạng hay không?
ang máy có thể
Đột nhiên âm thanh mở cửa “cót két” vang lên khiến ngón tay đang đang điên cuồng bấm nút của tôi chợt dừng lại.
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa của ít nhất hai hộ gia đình trở lên, lúc này tôi không bởi vì tiếng mở cửa này mà cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì điều này có nghĩa là có vật thể đáng sợ sắp xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã bị ép vào đường cùng, không có lối thoát.
Chính khoảnh khắc này, tôi nhớ đến bố mẹ đang cách hai tầng lầu bên trên, con của bố mẹ ở chỗ này sắp cận kề cái ch.ế.t rồi, đây là tầng 18 có thật sự là tầng 18 không?
Đột nhiên cánh cửa sau lưng tôi phát ra rung nhẹ, tôi giật mình ngẩng đầu, phát hiện số trên thang máy phát sáng, thình lình hiện lên con số 16! Ông trời không tuyệt đường của người, tôi điên cuồng ấn phím đi lên, cầu khẩn trước khi con quái vật không biết kia xuất hiện có thể đem tôi chạy thoát nơi này.
Mỗi giây lúc này đều dài như cả một thế kỉ, tôi không thèm để ý những nguy hiểm có thể xuất hiện bên cạnh bản thân trong giây tiếp theo hay không, mắt chằm chằm vào con số hiển thị trên thang máy, 17, 18! Đến rồi!
Cửa thang máy từ từ mở ra, tôi lao vào trong, sau khi ấn số tầng thì điên cuồng ấn phím đóng cửa.
Nhưng mà thang máy này đã cũ phản ứng rất chậm, tôi lo lắng đến mức mồ hôi trên trán tuôn ra chảy vào mắt, hơi đau một chút.
Bên ngoài thang máy đột nhiên xuất hiện âm thanh “đùng, đùng, đùng, đùng” giống như tiếng cánh tay của con người vỗ xuống nền nhà.
Trong lòng
ăng thẳng, âm thanh đó trong chớp mắt gia tăng tốc độ, cách thang máy ngày càng gần.
giống tôi căng thẳng,
Tôi củi đầu, hai
i tay chắp trước ngực, chỉ hi vọng ông trời có thể giúp tôi một tay.
Đột nhiên, trong tầm mắt hạn hẹp của tôi đã xuất hiện bốn đôi chân trần trắng toát, móng chân sơn thành màu đỏ máu, tôi không kìm ngẩng đầu lên.
Bốn người phụ nữ mặc áo tang đứng ở trước cửa thang máy, hai tay đặt trong ống tay áo, đầu gối khuỵu xuống, cái đầu cong 90 độ vô cùng dị hợm, ánh mắt thẳng vào tôi.
Lúc này cửa cầu thang vẫn còn đang đóng từ từ, tôi lại cảm giác bản thân sắp chết đến nơi rồi.
Tôi cứng đờ như khúc gỗ chằm chằm vào mặt bọn họ, cảm giác giây tiếp theo bọn họ sẽ dùng tay không chặn cửa thang máy lại, lao vào g.iế.c
tôi một cách dã man.
Nhưng bọn họ giống như bốn pho tượng bằng gỗ tinh xảo không đậy.
Mãi đến một khắc cuối cùng khi cửa thang máy đóng lại, trên mặt người phụ nữ đứng ở giữa kia bỗng nhiên nở ra một nụ kì dị, rằng trên rằng dưới đập vào nhau, phát ra âm thanh ghê người.
Đây là cảnh cuối cùng tôi thấy trước khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại.
Bạn thấy sao?