Thang Máy Đoạt Mạng – Chương 10

9.

Tôi móc cái mặt đồng hồ cũ ra, đã trải qua vừa đúng một đêm, còn 20 phút nữa là đến 6 giờ.

Đây là chuyện duy nhất khiến tôi vui mừng.

“Bà nội, sắp rồi, còn 20 phút nữa thôi, chúng ta sắp có thể rời khỏi chỗ này rồi.

Bà nội tôi nhẹ, tôi cho là bà cũng đang vui giống tôi.

Nhưng không ngờ đây lại tôi

khắc ly biệt cuối cùng.

“Mộng Nhi, đem túi thơm của cháu lấy ra đưa cho bà."

Tôi vén áo lên, đem cái túi thơm đã hoàn toàn biến thành màu đen đưa cho bà.

Bà nội cầm trên tay, đột nhiên khóc.

“Mộng Nhi, cháu nghe đây, lát nữa thang máy sẽ mở một lần nữa, cho dù thấy cái gì cũng đùng quan tâm, cửa mở ra thì hãy chạy ngay về bên phải.

Cho dù bên phải có cái gì, là người là quỷ, là tường hay là người, cháu hãy nhắm mắt chạy về bên phải, nghe rõ chưa

Bà nội đột nhiên dùng ngữ khí ly biệt với tôi.

Bây giờ tôi mới phản ứng lại: "Bà nội, bà không đi cùng cháu sao?"

“Mộng Nhi, bà đã không thể quay trở lại nữa rồi."

Đúng lúc tôi chưa kịp hiểu gì, thì bên ngoài cửa thang máy đột nhiên xuất hiện tiếng vang cực kì lớn, có thứ gì đó đang cố dùng sức đập vào cánh cửa

såt.

Cùng với tiếng gào thét vô cùng chói tai, tôi kinh hoàng trên cánh cửa nhô lên một cục.

“Nhớ lời ta đã , Mộng Nhi, bà chỉ có thể đi cùng cháu đến đây thôi.

26 lời ta đã . Mong

Nói xong, bà bỏ túi thơm vào trong miệng mình. Cửa thang máy đột nhiên bị mở ra.

Tôi vừa cảnh bên ngoài một cái, đã bị bà nội đẩy mạnh về bên phải.

“Đừng ! Chạy nhanh! Không quay đầu lại!”

Giọng bà nội khàn khàn hét lớn ra câu này, giống như là đã dùng hết sức lực của bản thân rồi.

Tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, nhắm mắt không để ý đến bất kì thứ gì, cứ chạy về bên phải, chỉ cần tôi không thì sẽ không sợ.

Bà nội , chỉ cần nhắm mắt, thì sẽ không sợ cái gì nữa.

Vừa chạy, nước mắt vừa từ trên đôi mắt đang nhằm chặt rơi xuống.

Trong đầu không ngừng lặp lại những hình ảnh cuối cùng mà tôi thấy.

Bên ngoài thang máy có rất nhiều khuôn mặt màu đen bay lơ lửng trên không, tất cả đều lao vào trong miệng bà.

Tôi biết, là bà nội đã thay tôi, trở thành vật tế.

Bà phải bỏ chiếc túi thơm vào trong miệng, là để thay tôi, trở thành lối đi liên kết hai thế giới.

10.

Lúc tôi mở mắt, đã nằm trên giường của mình.

Mẹ tôi lo lắng ngồi bên.

Nói tôi đã hôn mê ba ngày rồi.

Tôi hôn mê trong tang lễ của bà nội.

Cũng chính là, bà nội ở trong thang máy đã không còn sống nữa rồi.

Mà sau khi ngất đi, tôi đã trực tiếp rơi vào trong không gian khác.

Mẹ tôi , bà nội là tự sát, bà đã nuốt một lượng lớn thuốc ngủ.

Tôi khóc như mưa, cuối cùng cũng hiểu bà nội đã phải tốn nhiều tâm tư như thế nào.

Bà chỉ còn cách rời đi trước, mới có thể đến không gian đó cứu tôi, sau đó thay tôi tế phẩm.

Hai bàn tay lạnh ngắt, nơi cánh tay bị đứt rời không có máu, cơ thể nhẹ nhàng.

Những thứ này đều chứng minh lúc tôi gặp bà, bà đã không còn sống nữa rồi.

Vì để cứu tôi, bà đã hy sinh bản thân trước, chắc là bà đã biết tôi không thể tránh kiếp nạn này, chỉ có thể dùng cách này để tới cứu tôi.

Mẹ tôi vẻ mặt không hiểu gì của tôi, lo lắng muốn cái cái gì đó, lại do dự.

Tôi cứ để nước mắt rơi tự do, hét thật to trong lòng, bà nội sẽ phải vĩnh viễn ở trong không gian đó.

[HOÀN]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...