Chương 4: Phải ở cùng với chủ nhà
“Anh mới không mặc quần áo ấy, cả nhà đều không mặc quần áo!”, cơn tức giận của Tô Lệ lập tức nổi lên: “Anh xem, rốt cuộc đã ra chuyện gì để nửa đêm nửa hôm tôi phải đến đồn cảnh sát đón về hả!”.
Mặt Hoàng Hách biến sắc, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ dữ tợn: “Lần này cảm ơn nhé”.
Chuyện kỳ lạ xảy ra, Hoàng Hách chuyển sự ý đi hướng khác, Tô Lệ trong mắt lại đang mặc quần áo như bình thường.
Thấy biểu cảm của Hoàng Hách có hơi hung dữ, nụ của Tô Lệ trở nên kỳ lạ. Trong ấn tượng của , Hoàng Hách là một người đàn ông cởi mở năng , vô cùng tốt bụng.
“Bọn họ ngược đãi à?”, Tô Lệ hạ giọng hỏi: “Lúc thấy tối qua, trông thê thảm lắm…”.
“Món nợ này, sớm muộn mình sẽ đòi lại hết!” Hoàng Hách lạnh lùng tự với bản thân.
“Này, Hoàng Hách, bộ dạng bây giờ của trông đáng sợ quá đấy”, Tô Lệ ánh mắt của Hoàng Hách cảm thấy vô cùng lo lắng, điều gì đã khiến cho người đàn ông cởi mở năng lại có sự thay đổi lớn như ?
“Hờ hờ, không nhắc đến nữa”, sự u ám trên khuôn mặt Hoàng Hách đột nhiên tan biến, đổi lại là một biểu cảm kỳ dị: “Tôi bảo này người đẹp Tô, có thể để tôi mặc quần áo đã không, lẽ nào muốn tôi thay quần áo à?”.
Nhắc đến quần áo, Tô Lệ mới phát hiện ra phần trên của Hoàng Hách đang không mặc gì, lập tức đỏ mặt, miệng lại tỏ vẻ không chịu thua kém: “Xí, cơ bắp thì không có, ai thèm . Với lại tối qua lúc tôi cởi quần áo của có chỗ nào mà không thấy đâu”, vừa Tô Lệ đã chạy nhanh khỏi phòng Hoàng Hách như một con mèo bị dọa sợ .
Nghe thấy lời của Tô Lệ, Hoàng Hách vội vàng lật chăn ra, bất giác thở phào một hơi: “May mà chưa cởi quần”.
Mặc quần áo xong, Hoàng Hách đi ra khỏi phòng, thấy Tô Lệ đang ngồi trên sofa phòng khách xem tivi. Hôm nay mặc một chiếc áo khoác màu mỡ gà, kèm khuôn mặt ngây thơ dễ thương, toát lên vẻ thanh tao khác thường. Phải công nhận Tô Lệ là một đẹp hiếm có, Hoàng Hách không kìm thêm một lúc.
Nhưng điều kỳ lạ lại xảy ra, khi Hoàng Hách tập trung tinh thần, quần áo trên người Tô Lệ dần dần trở nên trong suốt, cơ thể trắng nõn lại một lần nữa xuất hiện trước mắt .
“Chuyện này… Chuyện này là sao thế nhỉ…”, Hoàng Hách đơ người luôn, sau đó trong đầu đột nhiên như nhận ra điều gì đó.
Đây chính là tác dụng của Vô Thượng Tiên Đồng!
“Đồ sở khanh, gì mà ghê thế!”, Tô Lệ bị Hoàng Hách cho cảm thấy gượng gạo, vội tiếp: “Anh đàng hoàng chút đi, đừng có linh tinh!”.
Hoàng Hách giật mình, vội vàng phân tán sự ý, cuối cùng cũng khiến cho quần áo của Tô Lệ xuất hiện trở lại.
“Hoàng Hách, thực ra kể cả không có chuyện hôm qua, thì hôm nay tôi cũng phải đến tìm ”, giọng của Tô Lệ có hơi bất lực, lại có hơi áy náy: “Anh có thể chuyển đi không”.
“Chuyển đi á?”, Hoàng Hách tròn mắt hỏi: “Vì sao ? Trước đây chẳng phải đã ký hợp đồng một năm rồi sao? Tôi còn chưa ở nửa năm sao lại bắt tôi chuyển đi?”.
“Vì… vì tôi đến đây ở”, Tô Lệ với giọng hơi áy náy: “Nhà tôi xảy ra chút chuyện, phải bán căn biệt thự ở trong trung tâm thành phố, nên không còn chỗ ở nữa”.
Ngập ngừng một lúc, Tô Lệ Hoàng Hách với vẻ mặt tội nghiệp: “Hoàng Hách, tôi xin lỗi nhé, tôi cũng không có cách nào, cùng lắm là tôi trả lại hết số tiền nhà của từ trước đến giờ không? Với lại, chẳng phải có tên là Trương Mộng Mộng sao, đến chỗ ấy ở cũng mà”.
Nghe thấy Tô Lệ nhắc đến Trương Mộng Mộng, ánh mắt của Hoàng Hách đột nhiên thoáng trở nên sắc lạnh, giọng cũng có chút lạnh lùng: “Tôi không có bất kỳ quan hệ gì với Trương Mộng Mộng cả!”.
“Hả? Chia tay rồi à?”, Tô Lệ chớp đôi mắt đen láy, áy náy : “Xin lỗi nhé, tôi không biết”.
“Không sao”, Hoàng Hách lắc đầu, giọng trở nên ỉu xìu: “Nếu cần chuyển đến ở thì giờ tôi sẽ dọn đi ngay, còn tiền nhà trước đây thì thôi”.
Vừa , Hoàng Hách quay người đi về phía phòng .
“Hoàng Hách…”, Tô Lệ gọi nhẹ một tiếng, như thể có chút lo lắng.
Hoàng Hách quay đầu lại, khuôn mặt do dự của Tô Lệ.
“Hay là… cũng đừng chuyển đi nữa”, Tô Lệ đỏ mặt, lí nhí : “Căn nhà này có hai phòng, một mình tôi ở cũng không hết…”.
Bạn thấy sao?