Chương 13: Hoàng Hách biết điểm huyệt
“Hoàng Hách tôi tuy rất nghèo, sẽ không vì tiền mà từ bỏ đâu”.
Tô Lệ ngây người ra. Cô không ngờ Hoàng Hách vừa rồi còn như thể muốn từ chối , thế mà giờ không những đồng ý trai , còn ôm vào lòng nữa.
Cảm giác Hoàng Hách ôm vào lòng lần này hoàn toàn khác với lần vừa rồi ở bên ngoài phòng. Lần đó, Tô Lệ cảm thấy hoảng loạn và xấu hổ, còn lần này, điều duy nhất Tô Lệ cảm nhận đó là cảm và hài lòng một cách sâu sắc.
Tô Lệ biết, đối diện với một công tử nhà giàu như Thẩm Trì, Hoàng Hách phải dũng cảm đến mức nào mới như . Tô Lệ ngẩng đầu lên trộm Hoàng Hách, thế mà lại phát hiện Hoàng Hách lúc này giống như một ngọn núi cao ngất , đem đến cảm giác an toàn mạnh mẽ cho . Bất giác, Tô Lệ phát hiện ra lại lưu luyến cái cảm giác này.
“Thằng khốn, mày muốn chết à?”, sắc mặt Thẩm Trì tái nhợt, vì quá phẫn nộ nên những đường gân xanh trên trán ta lộ ra rõ mồn một, như những con sâu xấu xí .
Hoàng Hách không cảm thấy sợ hãi trước sự uy hiếp của Thẩm Trì, dửng dưng ta, và không hề có dấu hiệu rút lui.
Từ lúc có Vô Thượng Tiên Đồng và Y Tiên Truyền Thừa, tâm thái của Hoàng Hách đã hoàn toàn thay đổi. Có tất cả những thứ này, có thể coi thường bất kỳ ai.
“Mày tên là Hoàng Hách đúng không? Mày có tin là hôm nay tao sẽ cho mày không ra khỏi khu ký túc này không?”, Thẩm Trì hung hăng Hoàng Hách, giọng mang đầy sát khí.
Những người đứng phía sau cũng nhao nhao chen lên, hung dữ Hoàng Hách.
“Thẩm Trì, định gì hả?”, Trương Nhược Nam quát một tiếng, đứng chặn ngay trước mặt Hoàng Hách, một tư thế võ thuật: “Có tin là bà đây sẽ đánh cho mấy người tím hết mặt không?”.
Thấy Trương Nhược Nam ra tay, bọn Thẩm Trì đều tỏ vẻ kiêng dè.
“Nhược Nam lợi lắm, mấy hôm nay nếu không có ấy bảo vệ, chắc em đã bị Thẩm Trì ức hiếp rồi”, Tô Lệ nép vào lòng Hoàng Hách, mặt đỏ bừng lí nhí .
“Vậy à?”, trong ánh mắt Hoàng Hách lộ một vẻ lạnh lùng. Từ lời của Tô Lệ, nắm một thông tin, tên Thẩm Trì này theo đuổi Tô Lệ không phải mới chỉ ngày một ngày hai, thậm chí giữa bọn họ còn xảy ra những chuyện không vui nữa.
“Thì ra là loại ăn chỉ biết nép phía sau phụ nữ à!”, Thẩm Trì thấy Tô Lệ thâm mật ghé vào tai Hoàng Hách , trong lòng càng tức tối hơn, thế là lên tiếng công kích.
“Hoàng Hách, đừng có trúng mấy lời công kích của ta, yên tâm đi, có tôi ở đây không ai dám vào đâu!”, Trương Nhược Nam vừa cố to, vừa liên tục nháy mắt với Hoàng Hách.
“Ha ha, đối phó , tôi lại phải trốn sao?”, Hoàng Hách với Trương Nhược Nam, sau đó vỗ vai Tô Lệ một cái, với ánh mắt bảo cứ yên tâm, rồi đi ra.
“Ha ha, sai rồi, tôi xưa nay chưa bao giờ có thói quen nấp sau phụ nữ”, Hoàng Hách híp mắt Thẩm Trì: “Muốn đánh muốn cứ thoải mái đi”.
“Đồ ngu, mày chết rồi!”, Thẩm Trì quát lên: “Đánh cho tao!”.
Mười mấy tên đàn em phía sau hô lên một tiếng rồi xông lên, giơ nắm chĩa thẳng vào Hoàng Hách.
Khuôn mặt Hoàng Hách không hề có chút sợ hãi, không ai phát hiện ra trong sâu thẳm con mắt có một luồng ánh sáng thần kỳ đang từ từ lưu chuyển.
“Vô Thượng Tiên Đồng, mở ra!”, vừa niệm trong đầu, toàn cảnh trước mặt Hoàng Hách trở nên đông đặc, sau đó, trong mắt Hoàng Hách, tác của tất cả mọi người như đang dùng ống kính quay chậm, trở nên chậm như ốc sên.
Trên đường đến Đại học Hải Thành, Hoàng Hách luôn tiêu hóa các thông tin trong đầu mình, lúc này đã bước đầu nắm một số tác dụng của Vô Thượng Tiên Đồng. Làm chậm tác chính là khả năng thứ hai ngoài khả năng xuyên thấu.
Thế là một cảnh tượng khiến người ta phải sửng sốt đã xảy ra, nắm của mười mấy người đang hô hào chĩa vào Hoàng Hách, không ai có thể chạm một sợi lông của Hoàng Hách. Hoàng Hách như thể có năng lực biết trước , cho dù đối phương có tấn công thế nào, đều có thể dự đoán trước nước tấn công của đối phương sau đó tránh hết.
Bạn thấy sao?