Từ Phong xuống đất, dưới đất đã không còn ai.Ngay khi nãy, tôi phát hiện con bọ thần trong cơ thể em tôi đã thức tỉnh, nên đã cởi trói tóc cho ta.Thoát khỏi sự trói buộc, cơ thể ta nhanh chóng hóa thành một dòng nước chảy ra cửa, rồi tái tạo lại hình dạng xuất hiện sau lưng Từ Phong."Người đàn ông tuyệt vời như , mới dùng có mấy lần, g.i.ế.c đi thật đáng tiếc."Móng tay của ta dài ra ba tấc, giống như những con d.a.o nhọn kề lên cổ hắn ta, tham lam l.i.ế.m môi."Sao có thể, em lúc nào..."Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, trong mắt Từ Phong chỉ còn lại sự kinh hãi.Chưa kịp để hắn ta hết câu, con bọ thần trong cơ thể em tôi không thể nhịn nữa, đột nhiên chui vào miệng và mũi Từ Phong bắt đầu ăn ngấu nghiến.Chỉ trong chốc lát, m.á.u thịt của Từ Phong đã bị rút cạn, trở thành một cái vỏ rỗng.12"Anh Hai, thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi!"Gầy hét lên trong phòng khách.Nhưng cái vỏ bọc của Từ Phong dựa vào cửa, không nhúc nhích.Gầy đành phải đeo túi lên lưng, tiến lại gần vài bước."Anh Hai!"Bịch!Thi thể của Từ Phong ngã xuống đất.Gầy dựng tóc gáy, nhanh chóng phản ứng lại và chạy ra ngoài.Nhưng cùng lúc đó, tôi đã chặn ở cửa.Gầy dừng lại đột ngột, em tôi cũng đuổi kịp từ phía sau."Dù sao cũng chết, để tôi ăn thịt , cho một cái c.h.ế.t nhanh chóng, không?"Móng tay của em tôi dài ra bảy tấc, những giọt m.á.u lấm tấm trên đó, vừa kỳ dị vừa mê hoặc.Tôi cũng mỉm hất tóc: "Anh đừng tin ta, ta thích nhất là tra tấn tế phẩm, để tôi ăn thịt còn hơn."Sắc mặt Gầy thay đổi dữ dội, đột nhiên đưa tay vào túi, lấy ra một chiếc bật lửa.Cả tôi và em tôi đều sững người."Chết đi!"Gầy vừa dứt lời, bật lửa đã châm, ném về phía tôi.Ầm!Xăng trên người tôi, trong không khí xung quanh nhanh chóng bốc cháy, một quả cầu lửa bao trùm lấy tôi."A a a!"Tôi hét lên kinh hãi, lại phát hiện ra người mình không hề bị bỏng.Một con rắn nước từ trên người tôi cuộn xuống, cuốn lấy ngọn lửa gầm rú trên mặt đất.Là em !Cô ta mà lại xông lên cứu tôi.13Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, mái tóc dài vươn ra, định cứu ta.Nhưng khi chạm vào ngọn lửa, tóc tôi nhanh chóng cháy thành tro."Chị, đau quá, đau quá..."Em tôi vùng vẫy kêu thảm thiết.Tôi không dám do dự, vội vàng bế ta từ dưới đất lên, hai người như quả cầu lửa lao ra khỏi nhà, lăn lộn trên mặt đất.Bầu trời đột nhiên tối sầm lại.Tiếng sấm ầm ầm như ngàn quân vạn mã giẫm vó ngựa lao đến.Đầu tiên là một giọt, hai giọt.Mưa phùn rơi xuống, trong chốc lát đã tạo thành một bức màn nước.Ngọn lửa trên người dần dần tắt, nước mưa như cam lộ, gột rửa từng chút một cơn đau rát.Tôi và em tôi đã cứu.Tôi nheo mắt, giữa những đám mây, hai bóng người màu xám trắng đang dựa vào nhau.Hình như là một nam một nữ.Tôi vẫy tay, hai bóng người biến mất theo những đám mây.Chắc là cặp vợ chồng trẻ xấu số đã đầu thai rồi.14Cách đó 3 km, bố mẹ tôi đang lái xe về nhà.Bố mẹ, cẩn thận lên tiếng."Vợ à, đến giờ vẫn chưa tìm người đàn ông phù hợp cho Mỹ Ngọc, lo con bọ thần trong cơ thể nó nổi giận."Mẹ cũng cau mày: "Con bé này quá mềm lòng, nếu không phải tìm một người đáng chết, nó căn bản không xuống tay .""Bây giờ là hai chân, lần sau không biết sẽ mất cái gì..."Hai người buồn rầu ủ rũ.Nhưng đột nhiên có một người lao ra từ ven đường, ngã xuống giữa đường."Dừng xe, dừng xe!"Kít!Bố tôi vội vàng phanh gấp, một thanh thép đã đập vào cửa sổ xe.Choang! Kính chắn gió vỡ tan tành.Người đàn ông mặc quần áo rách rưới, gầy gò, kéo cửa xe, cố gắng chen vào trong."Không muốn c.h.ế.t thì ngoan ngoãn, tao là kẻ liều mạng! Không chỉ g.i.ế.c người, mà quái tao cũng dám !""Thật, thật sao?"Mắt mẹ tôi sáng rực, kích đến mức suýt khóc.Bố tôi phấn khích giơ hai tay đầu hàng: "Đừng chúng tôi, muốn gì cũng ."Người đàn ông dí d.a.o vào eo bố tôi, hung dữ đe dọa: "Lái xe, bây giờ lập tức lái xe!"Tìm kiếm trăm ngàn lần trong đám đông, bỗng nhiên gặp mà không tốn chút công sức."Đừng hòng chạy trốn, đừng hòng lén báo cảnh sát, lái xe cho tao, lái về nhà mày!"...Hết truyện.15 Ngoại truyện Trân ChâuTừ nhỏ tôi đã ghen tị với chị .Chị ấy xinh đẹp hơn tôi, con bọ thần trong cơ thể cũng mạnh hơn.Quan trọng nhất là, chị ấy rất thích giả vờ chính nghĩa.Rõ ràng chúng tôi đều đang giẫm đạp lên mạng sống của người khác, chị ấy cứ phải chọn những người đàn ông tội ác tày trời để tế phẩm.Thật đáng ghét, cứ như thể chị ấy cao quý hơn .Tôi ước gì chị ấy cút khỏi nhà này.Nhưng năm đó, chị ấy đã lòng với người đàn ông mà chị ấy mang về nhà.Sau khi biết kẻ g.i.ế.c người đó thực chất là đang trả thù cho mình.Chị , chị ấy muốn đi theo người đàn ông đó, muốn ta người của chị ấy.Thật nực .Chưa đến việc đối phương vẫn còn nhớ nhung người cũ.Nếu người đàn ông đó biết chị là quái vật, liệu ta có thật sự bằng lòng không?Tôi đã cho ta biết sự thật.Quả nhiên người đàn ông đó sợ hãi bỏ chạy.Hừ, xem kìa, mà dám so sánh ta với bố.Chỉ là tôi không ngờ, chị lại tha mạng cho đối phương.Còn bản thân chị ấy, vì mà bị con bọ thần lấy đi đôi chân.Cũng tốt, như thì chị sẽ không thể rời khỏi nhà.Có thể ở bên tôi mãi mãi.
Bạn thấy sao?