01Nghe em muốn đưa trai mới về nhà, tôi kích đến hai đêm không ngủ .Mẹ mắng tôi một trận, cảnh cáo tôi không cướp trai của em .Bề ngoài tôi ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng lại tính toán.Nếu không tiếp với đàn ông nữa, e rằng tôi ngay cả xe lăn cũng không ngồi , chỉ có thể nằm liệt giường.Phụ nữ trong gia tộc chúng tôi đời đời tinh thông trùng cổ thuật, lấy thân thể vật chứa, nuôi dưỡng thần trùng.Tuy nhờ kiếm không ít tiền, cũng phải chịu phản phệ.Hàng năm vào đầu năm, đều phải lấy tinh nguyên của người khác giới để kéo dài mạng sống.Nếu không cơ thể bị hao tổn, các cơ quan sẽ bị hư .Còn người bị lấy hết tinh nguyên, sẽ bị tế phẩm dâng lên thần trùng, cầu mong chúng tôi có dị năng trong năm mới.Ban đầu cuộc sống sẽ trôi qua êm đềm, cho đến năm ngoái, tôi người đàn ông mình đưa về nhà.Chỉ vì mềm lòng tha cho ta một mạng, mà đôi chân của tôi đã bị thần trùng lấy đi.Sau khi trốn thoát, người đàn ông đó đã báo cảnh sát.Tuy chúng tôi đã che giấu , từ đó bị cảnh sát để mắt tới.Tôi vốn đã tàn tật hai chân, đi lại bất tiện, bây giờ muốn tìm đàn ông lại càng khó hơn.02Ba ngày sau, cuối cùng em cũng đưa trai về nhà.Người đàn ông tên là Từ Phong, cao mét tám, lực lưỡng.Đôi mắt đào hoa quả thực có thể câu hồn đoạt phách người phụ nữ.Nhìn là biết người đàn ông này tinh nguyên dồi dào.Trên bàn ăn, tôi chằm chằm vào ta, mãi đến khi mẹ ho khan nhắc nhở, mới vội vàng thu hồi ánh mắt.Bố tủm tỉm gắp thức ăn cho Từ Phong."Nhà cậu ở đâu ?""Quê ở Giang Bắc.""Giang Bắc là vùng đất trù phú, hình như cá chép om dấm còn là đặc sản, hồi trẻ tôi đi du lịch đến đó đã từng ăn."Từ Phong len lén liếc tôi, ấp úng trả lời: "Lần sau đến, cháu sẽ mang cá chép Giang Bắc cho bác trai bác ."Bố mẹ nhau .Giang Bắc không phải vùng đất trù phú, cũng không có đặc sản nào là cá chép cả.Từ Phong càng dối nhiều, chúng tôi càng yên tâm."Cậu nghề gì ?""Tôi là huấn luyện viên thể hình.""Chả trách dáng người đẹp thế, cơ bắp cuồn cuộn, haiz, em tôi thật có phúc."Tôi không nhịn xen vào, ánh mắt tham lam khắp người ta.Người đàn ông như , thần trùng nhất định sẽ thích.Mặt Từ Phong đỏ bừng, ấp úng không biết trả lời thế nào.Để tránh ngại ngùng, tôi nâng ly rượu mời ta, lại vô đổ rượu vào quần ta."Ôi--"Từ Phong giật mình, chiếc quần tây sáng màu của mình dần trở nên trong suốt, màu sắc và hoa văn của chiếc quần lót bên trong đều lộ ra hết.Tôi vội vàng rút khăn giấy trên bàn, định lau cho ta.Nhưng lại bị em đưa tay ngăn lại."Chị, chị đi lại bất tiện, để em chăm sóc Từ Phong."Cô ta nhấn mạnh giọng điệu, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.Tôi đành bất lực thu tay về.Đợi hai người vào phòng thay quần áo, mẹ mới đè nén lửa giận gõ bàn."Đừng tưởng mẹ không biết con đang tính toán gì, bản thân không có bản lĩnh tìm đàn ông, còn muốn cướp của em ."Tôi uất ức bĩu môi: "Nếu năm ngoái em không linh tinh với người đàn ông của con, con cũng sẽ không ra nông nỗi này."Năm ngoái, người đàn ông tôi đưa về nhà còn tốt hơn Từ Phong gấp vạn lần.Ban đầu tôi muốn biến ta thành người của mình.Giống như bố luôn ở bên mẹ, để ta ở bên tôi mãi mãi.Nhưng trước khi tôi kịp chuẩn bị, rõ sự thật với ta, thì em đã tìm đến ta trước.Người đàn ông không hề chuẩn bị tâm lý, bị lời của em dọa sợ, bỏ chạy mất dạng.Tôi buộc phải thúc giục thần trùng trong cơ thể, hút tinh nguyên của ta.Nhìn ta dần dần suy yếu, sắp chết.Tôi vẫn mềm lòng...Haiz, giá như lúc đó tôi nhẫn tâm g.i.ế.c ta thì tốt rồi.Tôi cũng sẽ không mất đi đôi chân.
Bạn thấy sao?