27
Bà ta lạnh qua kẽ răng, cố giữ bình tĩnh:
“Cô chính là An Mạn đúng không? Quả nhiên miệng mồm sắc bén.”
Tôi lễ phép cảm ơn.
“Không cần khách sáo,” giọng bà ta lạnh lẽo, chẳng còn chút kiên nhẫn ban đầu, “Tôi biết trong lòng có uất ức, cũng đã tay đánh con cái hai nhà chúng tôi, đúng không?
“Chúng tôi không tính toán chuyện viện phí, chỉ cần tự mình đến nhà, quỳ xuống xin lỗi, thì coi như mọi chuyện bỏ qua.
“Dù sao con cái chúng tôi đều biết điều, không so đo với người có mẹ sinh mà không có mẹ dạy.”
Mạnh Trục Nhất và Mạnh Hoài lập tức biến sắc.
Ánh mắt Mạnh Trục Nhất lạnh hẳn đi, tay cầm điện thoại siết chặt đến mức gân xanh nổi lên.
Quả nhiên điều tra rất nhanh.
Nhưng tôi không hề quan tâm, lời bà ta chẳng khác gì gió thoảng qua tai.
Tôi tặc lưỡi vài tiếng:
“Thế này nhé, dì có mã xanh không?”
Bà Lục ngập ngừng:
“Mã xanh gì?”
Tôi ngọt ngào:
“Dì mang mã xanh đến ga tàu mua hai vé đi hai nơi. Một vé đến Võ Đang, vé kia đi Nga Mi.
“Dì đi Võ Đang tìm Trương Tam Phong học Thái Cực Quyền, tôi thấy dì đánh Thái Cực khá ổn.
“Còn vé kia thì dành cho Cố phu nhân, bà ấy chắc chắn hợp để sư thái ở Nga Mi.”
Đầu dây bên kia im bặt, sau đó vang lên tiếng tút tút máy bận.
“Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.”
Mạnh Trục Nhất không gì, chỉ ra hiệu cho tôi sang sofa, nơi Mạnh Hoài đang ngồi, mặt đen như đáy nồi.
Tôi an ủi ông bằng ánh mắt, bảo ông về nghỉ ngơi trước:
“Ngày mai còn thử thách lớn hơn đang chờ ông đấy, trai tốt của tôi.”
Ông ngập ngừng vài giây, cuối cùng cũng đứng dậy lên lầu.
Tôi và Mạnh Trục Nhất ngồi đối diện nhau, im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, ông ấy lên tiếng trước:
“Con ngày càng giỏi hơn rồi.”
Tôi ngồi lại ghế sofa, vào khuôn mặt ông, chìm vào im lặng.
Sáu năm trước, trong lễ tang của mẹ, ông ấy là người đến muộn nhất.
Râu ria lởm chởm, cà vạt xộc xệch, dáng vẻ không tin nổi đứng trước linh cữu, như thể vừa chịu cú sốc lớn.
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ cúi xuống cầm vài xấp tiền vàng, thả vào lò hóa:
“Ông xuất hiện tôi bất ngờ thật.
“Có lẽ mấy xấp tiền này, phải đốt hết cho mẹ tôi thôi.”
Đó là lần đầu tiên tôi chuyện với ông từ khi sinh ra.
Giọng tôi khi đó bình tĩnh, trong lòng là cơn sóng cuộn trào của oán hận.
Tôi hận ông không mẹ vẫn cưới mẹ. Hận ông vì một người phụ nữ khác mà hủy hoại cuộc đời mẹ. Hận ông khiến một người phụ nữ mang thai tám tháng tức giận đến mức bỏ nhà ra đi, rồi 16 năm không một lời hỏi han.
Vậy mà khi mẹ qua đời, ông lại xuất hiện với vẻ đau thương sâu sắc, như thể rất mẹ.
Đúng là giả dối.
Khi ngọn lửa cháy lên rực rỡ, đốt hết những oán hận trong tôi, tôi quay trở về nhà họ Mạnh.
Hận thì hận, tôi vẫn phải sống.
Trước lúc qua đời, mẹ đã nắm chặt tay tôi, lặp đi lặp lại:
“Đời này, con nhất định phải hạnh phúc, không chịu ấm ức.
“Càng không ai hơn chính bản thân mình.”
Tôi khóc đến khô cạn nước mắt, vuốt ve khuôn mặt mẹ đã già trước tuổi:
“Con sẽ mãi mãi chính mình, con thề.
“Con sẽ mãi mãi vui vẻ, con thề.”
Mẹ mỉm , ánh sáng trong mắt dần dần lụi tắt.
28
Tôi ngẩng đầu vào đôi mắt của Mạnh Hoài:
“Nếu tôi không học cách chửi người, năm tôi 10 tuổi, mẹ tôi sẽ bị bà bán thịt heo ngoài chợ gọi là hồ ly tinh, còn tôi thì bị đồn là con rơi của bà với đàn ông lạ.
“Nếu tôi không học cách đánh nhau, suốt ba năm cấp ba, tôi sẽ bị giáo viên chủ nhiệm khinh thường, bị con trai ông ta dẫn đầu bắt nạt. Tôi sẽ bị ép ăn giấy, uống mực, quần áo và sách vở bị ném vào nhà vệ sinh nam, mỗi tiết học phải đứng để nghe giảng.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Mạnh Hoài tràn ngập sự kinh ngạc. Ông ấy không kìm mà trợn tròn mắt, như thể không tin nổi những gì vừa nghe.
Tôi nhạt, gõ nhẹ móng tay và :
“Nếu không tin, ông có thể đi mà kiểm tra.
“Hãy kiểm tra xem người vợ trên danh nghĩa của ông đã cách nào suốt 16 năm liền, ban ngày bày sạp bán quần áo cũ, ban đêm lén lút vào nhà máy đồ chơi ca đêm để kiếm tiền.
“Hãy kiểm tra xem con 6 tuổi của ông đã từng lang thang khắp phố nhặt rác, bán phế liệu, đánh nhau với ông bà già chỉ để tranh giành vài chiếc thùng giấy cũ ra sao.”
Thời gian trôi qua, 16 năm ngắn ngủi như dòng nước chảy, ký ức đen tối đầy tủi nhục của những năm tháng đó vẫn như mới hôm qua, đôi khi ùa về trong những đêm mưa lạnh lẽo, xông thẳng vào giấc mơ của tôi.
Tôi, An Mạn, biết chửi, biết đánh, biết hút thuốc, biết uống rượu, cũng từng rất sợ hãi.
Tôi sợ mẹ tôi bị người ta đuổi theo mắng là phụ nữ hư hỏng; sợ bà quay đi, cố gắng nuốt nước mắt và ngồi dưới ánh đèn đường học móc len đến mức ngón tay chảy máu; sợ bà phải thức dậy từ 5 giờ sáng, đẩy chiếc xe ba gác ra khỏi con hẻm để kiếm sống.
Tôi cũng sợ bà lão cầm chổi đuổi tôi ba con phố; sợ ông giáo viên chưa từng phê bài tập cho tôi; sợ con trai ông ấy, người từng dẫn đám nhốt tôi vào kho dụng cụ cả ngày trời.
Từng có rất nhiều ngày đêm lo lắng như thế, tôi đã từng khao khát cha mình có thể từ trên trời giáng xuống.
Chỉ cần ông ấy xuất hiện, tôi và mẹ sẵn sàng tha thứ cho ông.
Chỉ cần ông ấy đến, dù mẹ tôi có giận đến đâu, tôi vẫn sẽ tha thứ.
Nhưng ông ấy chưa bao giờ đến.
Và cũng chẳng có ai đến cả.
Cuối cùng, tôi hiểu rằng, trên thế giới này, người mẹ tôi nhất chỉ có tôi.
Người có thể bảo vệ mẹ tôi và bảo vệ chính tôi, cũng chỉ có tôi.
Vậy nên, ai chửi tôi, tôi sẽ chửi lại họ thậm tệ hơn. Ai tay chân với tôi, tôi sẽ cắn, đá họ đến chết.
Cô ngồi trước mặt ông đây, An Mạn, người cứng đầu không sợ trời không sợ đất, thực ra lúc nhỏ cũng từng rất ngoan, cực kỳ ngoan.
29
Tôi đứng dậy, không vào khuôn mặt đầy nước mắt của Mạnh Hoài nữa:
“Dù sao thì gia đình họ giàu có, muốn xử lý một đứa trẻ mồ côi như tôi cũng chỉ là chuyện dễ dàng.
“Nếu cần tôi đến tận nhà xin lỗi, cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Tôi bước lên lầu, bất ngờ thấy Mạnh Trục Nhất đứng ngay lối vào cầu thang, không biết ấy đã nghe bao nhiêu.
Một nửa thân người chìm trong bóng tối, tựa như một mũi tên sắc nhọn.
Tôi lướt qua mà không gì.
30
Không biết Mạnh Hoài và Mạnh Trục Nhất đã gì, dư luận không những không lắng xuống mà lượng thảo luận còn tăng vọt.
Cả mạng xã hội đều bàn tán về vụ “drama” giữa các gia đình hào môn.
Nhưng nội dung toàn bộ lại nghiêng về phía tôi – con nhỏ của tập đoàn Mạnh Thị, bị trai phản bội, bị “tiểu tam” Cố Tư Âm chen chân. Cố Tư Âm không chỉ vu oan giá họa mà còn đội ngũ bôi nhọ tôi, thủ đoạn cực kỳ hèn hạ.
Công ty của nhà tôi đã đăng tải bài viết rõ, nội dung đầy cảm , vẽ nên hình ảnh tôi vừa si vừa đáng thương, chẳng khác nào Vương Bảo Xuyến của thời hiện đại.
Họ còn đính kèm 60 trang PPT, đầy đủ bằng chứng và tin nhắn Cố Tư Âm khiêu khích tôi cũng như các khác.
Lục Triết và Cố Tư Âm bị cư dân mạng lật tẩy đến mức không còn một mảnh quần.
Thậm chí, có người tự xưng là “người trong cuộc”, kể lại sinh câu chuyện tôi náo loạn ở Water Sky Hall, đánh cho cả phòng một trận ra trò.
Tôi hoảng sợ trong hai ngày liền.
Không ngờ tới kết quả lại bất ngờ như , chẳng những không có ai mắng tôi, ngược lại còn có mấy KOL tổng hợp ra một bộ “danh ngôn chị Mạn”, thành biểu cảm và video ngắn, lan truyền khắp nơi. Ai ai cũng khen tôi “người chị tỉnh táo của nhân gian”, tôi ngầu bá cháy.
Thậm chí, có người còn ngày ngày kết WeChat, hỏi tôi có thể mở lớp giảng dạy hay “miệng lưỡi hộ mạng” cho họ không.
Tôi bèn đăng ký một tài khoản Weibo, chuyên dùng để phát ngôn. Một đêm đã tăng mấy chục vạn người theo dõi.
Điều thú vị hơn nữa là, có một cư dân mạng đam mê “hóng hớt”, đã tổng hợp danh sách tất cả những người từng bị Cố Tư Âm mồi chài. Trong danh sách này, tôi phát hiện ra có cả tên của vị hôn phu Tống Chi Mộng.
Tôi vội vàng bảo Tiểu Hòa kéo tôi lại vào nhóm chung, rồi ném thẳng link vào đó.
Ngược Điệp: “Ngược Điệp đến rồi đây!”
Tống Chi Mộng: “?”
Ngược Điệp: “Không ổn rồi, tiểu thư Cố, ao cá của bị cư dân mạng đánh sập rồi!”
Tiểu Hòa cố ý phối hợp theo.
Tiểu Hòa: “Cái gì sập cơ?”
Ngược Điệp: “Ao cá sập rồi!”
Tiểu Hòa: “Ao cá của ai sập cơ?”
Ngược Điệp: “Ao cá của tiểu thư Cố sập rồi!”
Tiểu Hòa: “Ao cá của tiểu thư Cố sao?”
Ngược Điệp: “Biến!”
Tiểu Hòa: “Tuân lệnh~”
Tôi và Tiểu Hòa nhanh chóng rút lui khỏi nhóm.
Nghe sau đó Tống Chi Mộng xông thẳng đến nhà Cố Tư Âm để “xé” nhau, hai người túm tóc lẫn nhau, ra tay rất ác.
Tống Chi Mộng vừa đánh vừa khóc, mắng Cố Tư Âm là “hoa sen trắng”, còn kêu “mày có đàn ông mà còn ăn cỏ gần hang”. Lục Triết vào can ngăn, chẳng những bị cào vài vệt dài trên mặt mà còn bị đá lăn xuống cầu thang.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Tiểu Hòa khúc khích như con gà con, mãi đến khi không còn sức mới lưu luyến cúp điện thoại.
Tôi không với ấy rằng, sau khi Cố Tư Âm bị lật thuyền, Lục Triết đã gọi rất nhiều cuộc cho tôi.
Tôi không nghe.
Tôi tin ta từng thích tôi, cũng như tôi nhớ rằng tôi đã từng thật lòng thích ta.
Nhưng ta dối tôi, cảm của ta không trong sáng.
Trong mắt ta có tôi, trong tim lại hướng về Cố Tư Âm.
Mà tôi, An Mạn, đã không còn là đứa trẻ chuyên đi nhặt rác hay bán phế liệu nữa, dĩ nhiên cũng sẽ không cho ta cơ hội tiếp cận tôi thêm lần nào.
Đàn ông ấy mà, trên đời này thiếu gì.
Tôi quay đầu Mạnh Trục Nhất đang ngồi cạnh, không nhịn thở dài một tiếng:
“Tôi chỉ xuất ngoại, chứ đâu phải đi chịu tang, sợ cái gì chứ?”
Anh nhíu mày nhảy dựng:
“Em đi với tôi, thế công ty sao?”
Tôi bày tay:
“Thì giao lại cho ông Mạnh lớn chứ sao.”
“Nhưng bệnh của ông ấy…”
“Bác sĩ bảo ông ấy đừng thức khuya xem Zhihu nữa, ít đọc mấy cái truyện ‘truy thê hỏa táng trường’ thôi. Ông ấy tuổi tác rồi, cứ ôm chăn khóc nghẹn là gục luôn đấy.”
Tôi: “…”
Được rồi, chịu thua.
Trên bầu trời có tiếng máy bay gầm rú, vang vọng khắp nơi.
Tâm trạng tôi rất tốt, ngẩng đầu , bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi.
Một chim xanh lướt qua.
Hết truyện
Bạn thấy sao?