Thẩm Thanh Thư – Chương 3

Hắn ta chăm , như thể muốn thấu từng suy nghĩ của ta:  

"Ngươi và Lục Trục Quang có quan hệ gì?"  

 

Ta như không thấy sự nghi ngờ trong mắt hắn, bình tĩnh đáp:  

"Chắc hẳn trước đây tướng quân chưa từng nghe tên ta. Việc ta phải thay tỷ tỷ gả vào phủ tướng quân, cũng là bất đắc dĩ."  

 

"Ta biết việc bị lừa gạt khiến tướng quân phẫn nộ, có thể lợi dụng ta để sức ép với hoàng đế, khiến nhà họ Thẩm phải trả giá. Ta chỉ mong tìm một chỗ an thân, tuyệt đối không có ý chen vào cảm của ngài và người thương."  

 

Hách Bác Dư tuy không kiên nhẫn, hắn vẫn nghe hết những gì ta .  

 

Hắn tiếp tục hỏi:  

"Ngươi vẫn chưa , ngươi và Lục Trục Quang có quan hệ gì?"  

 

Ta cúi đầu đáp:  

"Ta và Lục đại nhân từng cùng lớn lên ở quê. Ta từng cứu mạng ngài ấy. Sau này, khi cha ta đưa ta về kinh thành, chúng ta không còn gặp lại."  

 

Giọng ta càng thêm khẩn thiết:  

"Lục Đại nhân là người trọng nghĩa, chắc chắn ngài ấy sẽ nhớ ơn. Mong tướng quân nể Lục đại nhân mà bỏ qua cho ta hôm nay."  

 

Hách Bác Dư bắt đầu đi lại trong phòng, ánh mắt sắc bén thường xuyên dừng lại trên người ta.  

 

Lục Trục Quang từng cứu mạng Hách Bác Dư một lần.  

 

Nhưng rất ít người biết về chuyện này.  

 

Kiếp trước, mãi đến sau này ta mới hay biết.  

 

Lúc đó, ta và Lục Trục Quang đã tránh mặt nhau quá lâu, để thời gian trôi qua trong nuối tiếc.  

 

Mãi đến những năm tháng cuối đời, chúng ta mới mở lòng với nhau.  

 

Với hắn, trong lòng ta luôn mang nặng cảm giác áy náy.  

 

Hách Bác Dư cuối cùng dừng bước trước mặt ta, trầm giọng :  

"Chuyện này, ta sẽ điều tra. Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi."  

 

Quả nhiên, hắn không dễ dàng tin ta.  

 

Nhưng ít ra, trong lòng hắn đã bắt đầu cân nhắc.  

 

Và hắn không còn ta bằng ánh mắt khinh miệt như cỏ rác.  

 

06 

 

Sáng hôm sau, Hách Bác Dư tiến cung.  

 

Trước khi đi, hắn dặn dò ta không rời khỏi phòng cho đến khi hắn quay lại.  

 

Ta vui vẻ hưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi, ngay cả khi lão phu nhân cho người đến hỏi sao ta không đi thỉnh an, ta cũng viện cớ từ chối.  

 

Giờ đây, ta như bị mắc kẹt trong vũng lầy tối tăm này.  

 

Nhưng Hách Bác Dư sẽ mang đến cho ta một cơ hội.  

 

Ta chỉ cần nhẫn nại chờ đợi.  

 

Khi cơ hội đó đến, ta sẽ vùng lên, xé nát lớp màn u ám bao phủ cuộc đời mình.  

 

Hắn đã không ta thất vọng.

 

Chiều tối, Hách Bác Dư trở về mang theo một căn phòng đầy châu báu và phần thưởng.  

 

Vàng bạc lấp lánh, Sở Phi Vận không giấu nổi niềm vui, còn lão phu nhân cũng nở nụ , liên tục cảm thán sự ưu ái của hoàng đế.  

 

Chỉ có ta đứng nép ở một góc, khối tài sản mà Hách Bác Dư phải nhẫn nhịn đổi lấy, lòng đã phần nào đoán ý định của hắn.  

 

Hắn muốn dùng những của cải này để chuẩn bị lương thảo và áo ấm cho quân đội ở Mạc Bắc, đề phòng trường hợp ngoại bang xâm phạm trong mùa đông tới và triều đình không kịp tiếp tế, khiến binh lính chịu tổn thất lớn.  

 

Dù ta không có cảm với hắn, phải thừa nhận rằng Hách Bác Dư không hổ thẹn với dân, với quân, và xứng đáng với danh hiệu đại tướng quân.  

 

Sở Phi Vận vui sướng không kìm , lập tức chọn vài món trang sức lộng lẫy đội lên và quay sang hỏi Hách Bác Dư:  

"Phu quân, thiếp đeo có đẹp không?"  

 

Hắn mỉm nhẹ nhàng, ánh mắt chứa đầy nuông chiều:  

"Đẹp."  

 

Lão phu nhân cảnh đó, nụ lập tức biến mất, giọng không hài lòng:  

"Trước mặt chính thất, sao ngươi dám tỏ ra lộng hành như thế?!"  

 

Dù không ưa gì ta, bà từ lâu đã chán ghét Sở Phi Vận.  

 

Sắc mặt Sở Phi Vận sa sầm, tức giận lườm ta một cái, rồi giận dỗi quăng trang sức xuống bàn và lui về đứng sau lưng Hách Bác Dư.  

 

Hách Bác Dư khẽ vỗ tay nàng an ủi, sau đó quay sang ta:  

"Thẩm Thanh Thư, đến chào mẫu thân đi."  

 

Đã đến lúc ta xuất hiện.  

 

Ta ung dung bước tới hành lễ với lão phu nhân, không chút sai sót.  

 

ta, ngạc nhiên hỏi:  

"Thẩm Thanh Thư? Chẳng phải con Thẩm gia gả đến là Thẩm Như Yên sao?"  

 

Ta im lặng.  

 

Hách Bác Dư tiến đến cạnh ta, bình tĩnh kể rõ toàn bộ sự việc về vụ tráo đổi người của Thẩm gia và cuộc đối chất trên triều hôm nay.  

 

Cuối cùng, hắn :  

"Ta đã cùng Thẩm Thanh Thư bái đường, từ nay là phu thê. Với Thẩm Như Yên, ta không còn liên quan gì nữa."  

 

Lão phu nhân nghe xong, lập tức nổi giận, mắng chửi Thẩm gia thậm tệ, tiện thể trút giận lên ta.  

 

Bà tức đến nỗi cầm cây gậy gỗ trầm nặng định đánh ta.  

 

07

 

Khi tất cả đều nghĩ ta sẽ lãnh trọn đòn giận dữ của bà, Hách Bác Dư lại bất ngờ ngăn cản.  

 

Căn phòng lập tức im phăng phắc.  

 

Hách Bác Dư vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, khẽ :  

"Mẫu thân, Thanh Thư vô tội. Nghe Thẩm Như Yên tuy là tiểu thư danh giá, lại kiêu căng phóng túng. Nếu nàng thật sự gả đến, e rằng phủ tướng quân chẳng bao giờ yên ổn."  

 

Nói rồi, hắn quay sang ta một cái đầy ngụ ý.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...