Ngồi trong kiệu hoa, ta nhấm nháp chút điểm tâm giấu trong tay áo.
Mọi kế hoạch trả thù đã ta sắp xếp chu toàn trong đầu.
Khi kiệu hoa dừng trước cổng phủ tướng quân, tiếng trống nhạc vang trời, khách khứa hò reo chúc mừng.
Nhưng ngay lúc ta chuẩn bị bước qua chậu lửa, một tiếng roi vun vút xé gió vang lên.
Chậu lửa đổ nhào, mọi người kinh hãi kêu lên.
Sau khoảnh khắc im lặng, một giọng trầm thấp cất lên:
"Phi Vận, đừng quậy nữa!"
Là đại tướng quân Hách Bác Dư.
Ngay sau đó là giọng ấm ức của một người phụ nữ:
"Phu quân, thiếp chỉ muốn góp vui cho náo nhiệt thôi mà, không phải cố ý đổ chậu lửa."
Hách Bác Dư thở dài, giọng bất lực:
"Đừng rối, mau vào nhà đi."
Trước mặt bao người, ngay trong ngày cưới của ta, hắn vẫn không nỡ trách nhân của mình.
Thoạt tưởng rằng hắn đang ngăn cản và trách mắng, thực chất chỉ là cưng chiều, nuông chiều hết mực. Nhìn có vẻ nghiêm khắc, cuối cùng lại bỏ qua nhẹ nhàng.
Vị chiến thần lạnh lùng, vô trên chiến trường, hóa ra lại là kẻ dịu dàng đến tan chảy trước gối chăn.
Kiếp trước, ta đã trải nghiệm tất cả điều đó một cách tường tận.
Ta nghe tiếng Hách Bác Dư bước lại gần, hắn miễn cưỡng đỡ lấy tay ta, giọng điệu lạnh nhạt:
"Phi Vận bị ta nuông chiều hư rồi, nàng đừng trách."
Hắn không "nàng đừng bận lòng", mà là "nàng đừng trách".
Thiếp thất của hắn dù có nhục người khác, trong mắt hắn, người bị phạm cũng không phép oán hận.
Ta lạnh trong lòng.
Sau đó, bình tĩnh :
"Tướng quân, đừng để lỡ giờ lành, khiến lão phu nhân phải đợi lâu."
04
Buổi lễ sau đó diễn ra suôn sẻ.
Ngay cả Sở Phi Vận cũng không dám loạn nữa.
Dù sao đây cũng là hôn lễ hoàng đế ban hôn, bề ngoài ai nấy đều tỏ ra bình thản, bên trong thì sóng ngầm dữ dội, ánh mắt lén lút dò xét qua lại.
Lão phu nhân sức khỏe không tốt, chỉ căn dặn vài câu rồi về phòng.
Ta cũng đưa vào tân phòng chờ đợi.
Khi tất cả hạ nhân rời đi, ta lập tức kéo tấm khăn trùm đầu xuống.
Ngồi xuống bên bàn, ta tự mình rót trà giải khát, sau đó bắt đầu ăn để lấp đầy bụng.
Nhớ lại kiếp trước, khi ta bị ép gả thay, hoàn toàn không có chút chuẩn bị nào.
Trong lúc đợi ở tân phòng, không phải ta chưa từng lo sợ và bất an.
Nhưng ta chờ mãi đến nửa đêm, Hách Bác Dư mới miễn cưỡng bước vào phòng.
Hắn lạnh lùng hất khăn trùm đầu của ta ra, cất giọng cảnh cáo:
"Biết điều một chút, đừng vọng tưởng những điều không nên nghĩ."
Sau đó, hắn bị người từ viện của Sở Phi Vận gọi đi.
Ngay trong đêm tân hôn, hắn bỏ mặc ta một mình nơi phòng cưới.
Có lẽ trong lòng hắn cũng có chút áy náy, nên sáng hôm sau, hắn đã đến viện đợi ta cùng đi bái kiến lão phu nhân.
Nhưng ánh sáng ban ngày đã xua tan men rượu, và hắn lập tức nhận ra thân phận của ta. Hắn giận dữ vô cùng.
******
Hôn sự giữa Hách gia và Thẩm gia lập tức trở thành một vụ ồn ào trong cung đình.
Ta bị kẹt giữa hai gia tộc, phải chịu đựng vô số ánh mắt khinh miệt và lạnh nhạt.
Cuối cùng, hoàng đế nghe lời phân trần từ Thẩm gia, phán quyết hai nhà mỗi bên chịu một chút , và mọi chuyện chấm dứt ở đó.
Chỉ có ta là trở thành vật hy sinh của Thẩm gia, đồng thời cũng trở thành cái gai trong mắt Hách gia.
Ta đã phải trải qua vô vàn đắng cay và tủi nhục mới có thể thoát khỏi địa ngục đó.
Trong chén trà trước mặt, ta thấy sự giận dữ và căm phẫn phản chiếu trong mắt mình.
Ta uống cạn một hơi.
Nếu không phải vì tai họa bất ngờ đó đã hỏng tất cả kế hoạch của ta, đời ta đã không phải lỡ dở nửa đời người, cạn kiệt tâm huyết mới báo thù.
Nhưng may thay, trời xanh đã cho ta cơ hội thứ hai.
Nhiều chuyện, ta vẫn còn kịp sửa lại.
Ăn uống xong, ta bình tĩnh chờ đợi trong phòng.
Cuối cùng, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, và Hách Bác Dư đẩy cửa bước vào.
05
Khi hắn đóng cửa lại và bước vào trong, ta đứng dậy chào đón.
Nhìn thấy ta, hắn thoáng sửng sốt, sau đó nhíu mày:
"Ngươi…"
Ta cắt ngang lời hắn, cúi người hành lễ, giọng điềm tĩnh:
"Thứ nữ Thẩm gia, Thẩm Thanh Thư, bái kiến tướng quân."
Trên người hắn thoang thoảng mùi rượu, hắn không hề say.
Ngay sau đó, ánh mắt kinh ngạc của hắn chuyển thành phẫn nộ:
"Thứ nữ? Thẩm gia to gan thật, dám dùng trò thay thế hèn hạ này, chẳng lẽ khinh thường Hách gia?"
Hắn giận dữ vung tay, chiếc bàn bên cạnh lập tức nứt thành hai mảnh.
Nhìn hắn quay người định bỏ đi, ta liền :
"Tướng quân xin hãy dừng bước! Ngài có muốn nghe lời của đại nhân Lục Trục Quang không?"
Hách Bác Dư vốn không định nghe ta giải thích, khi tay hắn vừa chạm vào cửa, tác bỗng khựng lại.
Hắn từ từ quay lại, ánh mắt sắc bén như đao, toàn thân toát lên khí thế áp đảo, đầy đe dọa.
Bạn thấy sao?