Thẩm Thanh Thư – Chương 13

Ta nhân cơ hội, nắm lấy tay hắn kéo lại, rồi ngẩng đầu đặt lên môi hắn một nụ hôn không mấy dịu dàng.  

 

Lục Trục Quang sững sờ, mắt trợn to.  

 

Ta ôm lấy khuôn mặt hắn, trong lúc hắn còn cứng đờ chưa kịp phản ứng, lại khẽ cọ môi mình vào môi hắn.  

 

Ta :  

"Lục đại nhân rất đúng. Đợi ta góa phụ xong, chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời. Chúng ta có thể nhận nuôi một đứa trẻ, trai hay đều , nuôi chúng khôn lớn rồi lại có cháu chắt đầy đàn."

 

Lục Trục Quang không nỡ đẩy ta ra nữa.  

 

Nhưng mắt hắn đỏ hoe, nỗi vui mừng xen lẫn nỗi đau hiện rõ trong ánh mắt.  

 

Hắn nghẹn ngào : "Tiểu thư còn trẻ, lại thông minh rực rỡ như thế, còn vô số thanh niên tài giỏi chờ tiểu thư chọn lựa. Ta chỉ là một... thái giám."  

 

"A Thư, ta không xứng."

 

Cuối cùng, hắn cũng chịu buông bỏ phòng bị.  

 

Nghe hắn , ta lại thấy nhẹ nhõm.  

 

Ta ôm lấy hắn, bảo:  

"Người xưa : Tình nhân trong mắt tựa Tây Thi. Nay gặp chàng, quả nhiên là . Chàng quên rồi sao? Ta vốn là kẻ khắc phu, khắc cha, khắc tỷ, khắc mẹ, một ngôi sao xấu khắc c.h.ế.t mọi người."

 

"Sự thật này, rất dễ bị người đời điều tra. Đến lúc đó, còn ai dám lấy ta đây?"

 

"Vả lại, ta tính khí thất thường, lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn. Đổi lại người đàn ông khác, chỉ e không sống nổi qua một tháng, chẳng phải sẽ rất chán sao?"

 

"Chỉ có chàng, Lục Trục Quang, người sẵn sàng đưa đao cho ta g.i.ế.c người, và dọn dẹp hậu quả khi ta họa, mới là mảnh ghép hoàn hảo dành cho ta."

 

"Lục đại nhân, xin hãy một việc thiện cho dân chúng, thu nhận ta có không?"

 

Lục Trục Quang không nhịn bật .  

 

Cuối cùng, hắn cũng ôm chặt lấy ta. "Nếu sau này nàng hối hận, vẫn còn kịp."

 

Ta lập tức nghiêng đầu, hôn lên má hắn. "Ừm, ta hối hận vì không hôn chàng sớm hơn."

 

Màu đỏ hồng lan từ mặt đến tận tai hắn.  

 

Hắn chẳng còn lời nào để , chỉ đành chấp nhận số phận.  

 

***************

Chúng ta hành rất nhanh.

 

Không lâu sau, Thẩm tướng quốc sụp đổ, tội danh chồng chất, bị tuyên án c.h.é.m đầu vào mùa thu.

 

Còn Thẩm Như Yên, vì tội ám sát Cảnh Vương, cũng bị giam vào ngục chờ ngày chịu án tử.

 

Ta đến thăm Thẩm Như Yên trong ngục, mang theo một hộp bánh hoa hạnh.

 

Lúc này, nàng đã toàn thân lở loét, ngứa ngáy đến mức không thể ngừng cào cấu.

 

Vừa thấy ta, ánh mắt nàng lóe lên hy vọng.

 

Nàng lao đến nắm lấy song sắt, hớn hở kêu lên:

"Thẩm Thanh Thư! Không… muội muội, chúng ta đều là con nhà họ Thẩm, vinh nhục cùng hưởng. Muội cứu ta, mau cứu ta ra ngoài!"

 

Ta nàng, thấy dáng vẻ điên loạn của nàng đã chẳng còn tỉnh táo.

 

Ta cố đổ cả đĩa bánh hoa hạnh xuống đất.

 

Thẩm Như Yên đói đến phát cuồng, liền cúi xuống nhặt từng mẩu bánh, ăn như hổ đói.

 

So với kiếp trước, lần này ta thắng quá dễ dàng, đến mức có chút hụt hẫng.

 

Cả căn ngục rộng lớn, chỉ còn lại tiếng nàng ta nhồm nhoàm nhai nuốt.

 

Ta khẽ hỏi: "Ngươi còn nhớ Lục Trục Quang không?"

 

Không có tiếng trả lời.

 

Có lẽ, nàng đã không còn nhớ gì nữa.

 

Bảy năm trước, vì căm ghét gia đình ta, những kẻ mà nàng cho là giành lấy của phụ thân, nàng cố ý cho người về quê tìm hiểu xem nhà ta có sơ hở gì không.

 

, người của nàng gặp một thiếu niên đầy tớ rời quê lên kinh ứng thí.

 

Nhưng Thẩm Như Yên nảy sinh ý đồ đen tối, lừa hắn vào phòng tịnh thân ngoài cung.

 

Thiếu niên không có quyền thế, đến khi phát hiện ra, muốn trốn thì đã quá muộn.

 

Thế là, một tài năng có thể đứng đầu bảng thi trạng nguyên, cuối cùng lại trở thành hoạn quan quyền thế một thời.

 

Nực thay, kẻ ra tất cả đã hoàn toàn quên mất hắn.

 

Khi rời đi, ta đưa ngục tốt một khoản tiền lớn.

 

Dặn dò hắn nhất định phải canh giữ Thẩm Như Yên thật chặt, không để nàng c.h.ế.t dễ dàng.

 

Nàng phải tiếp tục lê lết sống qua ngày, chịu đựng nỗi đau không ngừng giày vò từ chất độc trong người.

 

Và trước khi chết, nàng phải trải qua thêm một lần lăng trì.

 

Chỉ như mới đủ để chuộc lại những gì nàng đã ra cho thiếu niên công tử thanh khiết như ngọc của ta.

 

*****

 

Cuối cùng, chỉ còn lại một người – Hách Bác Dư.

 

Ta bắt đầu tiếp quản công việc trong bếp, mỗi ngày đều thay đổi cách nấu canh cho hắn uống.

 

Hách Bác Dư vô cùng hài lòng, đồng thời vì quá nóng lòng muốn chữa lành đôi chân, mỗi ngày hắn thử đủ loại châm cứu và dược liệu.

 

Cơ thể hắn không những không tốt lên mà còn ngày càng suy yếu.

 

Cho đến khi hắn trở nên tiều tụy, chỉ có thể nằm trên giường chờ chết, cuối cùng hắn cũng bắt đầu nghi ngờ ta.

 

"Nàng uống thử trước đi."

 

Ta mặt không biến sắc uống một ngụm canh nhân sâm, sau đó lại tiếp tục đút cho hắn.

 

Hách Bác Dư day trán, giọng khàn khàn và mệt mỏi : "Thôi, không uống nữa."  

 

Ta ngoan ngoãn đổi một bát khác, "Vậy uống thuốc nhé. Sáng nay tướng quân chưa uống, không thể bỏ qua bữa trưa ."  

 

Không biết câu nào đã kích thích hắn.  

 

Hắn đột ngột vung tay hất đổ bát thuốc ta đang cầm.  

 

Chỉ một tác đó đã khiến hắn kiệt sức.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...