Thẩm Thanh & Lục [...] – Chương 5

Lục Diệu ba hai cái đẩy Phan Mỹ Quyên ra khỏi cửa, Phan Mỹ Quyên tức giận chửi bới trước cửa, Lục Diệu đóng cửa không để ý đến ta, chửi một hồi, Phan Mỹ Quyên đành phải bỏ đi.Tôi đứng trong sân, mím môi ấy.「Anh đánh phụ nữ à?」Lục Diệu: 「…」「Thẩm Thanh, nghe tôi giải thích, tôi chỉ dọa ta thôi.」Tôi không gì, liếc cánh tay ấy, bắp thịt cuồn cuộn, chắc một nắm đ.ấ.m xuống là có thể đánh c.h.ế.t người.Tôi rụt cổ lại, đi vào trong nhà, Lục Diệu đi theo sau, thở dài một hơi.Anh ấy dọn dẹp lại nhà cửa một lượt, giúp tôi trải chăn ga gối đệm, đặt hai cái rương vào góc tường. Tôi ấy lần thứ ba chỉnh sửa vị trí bàn ghế, không nhịn hỏi:「Không phải đến nhà ở sao, còn chưa đi à?」Lục Diệu khựng lại, gãi gãi đầu ngượng ngùng đứng dậy.「Tôi, cái đó, Thẩm Thanh, tiếp theo có dự định gì?」Lục Diệu đi về phía tôi, tôi không kìm lùi người ra sau, dựa vào chiếc bàn ở góc tường.「Tôi cũng không biết.」Lục Diệu đứng trước mặt tôi, tôi ngồi nửa người trên bàn, cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng nõn.Lục Diệu chằm chằm vào cổ tôi, yết hầu chuyển .「Thẩm Thanh, hay là đi Quảng Đông với tôi nhé?」「Cô biết không, miền Nam đã cải cách mở cửa rồi, bên đó cho phép kinh doanh, không còn là đầu cơ trục lợi nữa. Tôi có một người chuẩn bị mở xưởng may ở đó, gọi tôi qua cùng .」Hơi thở nóng bỏng của Lục Diệu phà vào cổ tôi, tôi không thoải mái lùi ra sau một chút.「Quảng Đông? Xa lắm, tôi xa nhất chỉ mới đến thị trấn thôi.」Lục Diệu đến quá gần, mặt tôi bất giác đỏ lên.「Hơn nữa đi mở xưởng với , tôi đi theo thì tính là gì?」Lục Diệu lại , lồng n.g.ự.c rung lên, tiếng trầm thấp vang vọng trong không gian chật hẹp.「Không phải muốn trả tiền sao, đi trả tiền cho tôi không? Miền Nam kiếm tiền dễ hơn chỗ chúng ta nhiều.」Làm ?Tôi sửng sốt, trong lòng theo bản năng lóe lên một tia sợ hãi và bất an. Tôi là người nông thôn, chẳng biết gì, đến Quảng Châu thì chứ. Tôi từ chối Lục Diệu, Lục Diệu thất vọng tràn trề, cũng không ép buộc, đóng cửa rồi bỏ đi.Sáng sớm hôm sau, tôi vừa ra khỏi cửa, đã thấy Phan Mỹ Quyên dẫn mẹ ta và mấy người trong thôn, đang lén lút vào trong sân.「Nhìn xem, tôi đã rồi mà, con hồ ly tinh này, không đợi mà ngủ với Lục Diệu rồi, tám phần là dan díu với nhau từ trước rồi.」「Thật là không biết xấu hổ!」Mấy người phụ nữ trung niên khinh bỉ tôi, mặt tôi đỏ bừng, Lục Diệu đang xách một túi đồ ăn sáng lắc lư từ ngoài đi vào.「Đều vây quanh cửa nhà tôi gì?」「Lục Diệu, mày bỏ công sức trên mảnh đất khô cằn này, đến một quả cũng không kết , chẳng phải uổng công sao? Mày đã có tiền rồi, con nhà lành trong thôn chẳng phải tha hồ cho mày chọn sao?」Mẹ Mỹ Quyên xong, những người khác đều ầm lên, phía xa có thêm nhiều người đến xem náo nhiệt, Lục Diệu nổi giận, chen qua đám người đóng sầm cửa sân lại.「Thẩm Thanh, đừng nghe họ bậy.」Tôi mím môi, nước mắt lưng tròng.「Lục Diệu, tôi đi Quảng Đông với .」Tôi đã hạ quyết tâm, ở lại trong thôn, ngày nào cũng nghe những lời đàm tiếu này, căn bản không sống nổi. Nếu mấy hôm nữa bố mẹ tôi biết mà chạy đến thôn, chỉ càng thêm ầm ĩ.「Thật sao?」Lục Diệu kinh ngạc tôi, kích muốn ôm tôi một cái, lại sợ dọa tôi, ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y vung mấy cái, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại thành một đường.「Thẩm Thanh, thế giới bên ngoài rộng lớn lắm, ra ngoài rồi sẽ biết, chuyện ly hôn đẻ con gì đó, đều là chuyện nhỏ.」Lục Diệu nhanh chóng mua vé tàu, khi ấy đưa vé cho tôi xem, tôi giật mình.「Vé tàu sao mà tận 20 tệ?」Thời đó, gạo hai hào một cân, thịt lợn mới một tệ một cân, Phan Minh việc ở cửa hàng cung ứng, mỗi tháng lương 25 tệ, đã có thể nuôi sống cả gia đình rồi.Nhìn vé tàu trong tay, tôi lại nhớ đến chuyện dân làng Lục Diệu ăn trộm, không khỏi càng thêm bất an.「Lục Diệu, rốt cuộc nghề gì?」Lục Diệu dở khóc dở : 「Thẩm Thanh, số tiền này tôi mượn của một người . Cô đừng tôi như , ba ngàn tệ trước đó, cũng là tôi liều mạng kiếm , trên đường tôi sẽ giải thích cho nghe.」Đến nước này, tôi cũng chẳng còn đường lui, chỉ có thể đi Quảng Châu với Lục Diệu.Đây là lần đầu tiên tôi đi tàu hỏa, tôi mới biết, hóa ra chỗ ngồi lại chật chội đến , người chen chúc nhau, tôi ngồi cạnh cửa sổ, Lục Diệu ngồi sát bên tôi, nửa người ấy áp vào tôi nóng rực.Tim tôi đập thình thịch, toàn thân không thoải mái.「Anh… đừng ngồi gần tôi như .」Giọng tôi nhỏ như muỗi kêu, Lục Diệu nghiêng đầu tôi, lại liếc thấy chiếc cằm trắng nõn xinh xắn, đôi môi đỏ mọng mím chặt, như phủ một lớp sương mờ.Lục Diệu nuốt nước bọt, thầm mắng một tiếng.「Tôi… tôi ra ngoài hít thở chút không khí.」Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...