Anh ta biến mất mấy tháng, cho đến khi xuất hiện trở lại, tôi đã gả cho Phan Minh rồi.Vẻ mặt hung dữ của tôi khiến Lục Diệu bật , ta ho nhẹ một tiếng.「Tôi chẳng vội đâu, đợi lâu bao nhiêu năm rồi, giờ cũng chẳng kém chút nào.」「Đi thôi, tôi đưa về nhà.」Tôi ngạc nhiên, tận ba ngàn tệ đấy mà, Lục Diệu lại không ép tôi gả cho ấy ư?Lục Diệu muốn đưa tôi về thôn Thẩm Gia, ấy cũng không giống như đang , tôi thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu từ chối.「Bây giờ tôi không thể về, bố mẹ tôi mà biết chắc chắn sẽ đánh tôi mất.」「Ba ngàn tệ của , tôi… tôi sẽ kiếm ra trả sau.」Lục Diệu lại , chẳng hiểu sao hôm nay ta cứ mãi.「Vậy thì trước tiên đến ở chỗ tôi, tôi sẽ qua nhà ngủ một đêm. Yên tâm, không có sự đồng ý của , tôi sẽ không gì đâu.」Anh ấy quay người đi ra khỏi ngõ, ánh hoàng hôn buông xuống, kéo bóng ấy dài ra, bao trùm lấy tôi.「Ba ngàn tệ đó, vốn dĩ là dành dụm cho rồi.」Giọng ấy rất nhỏ, tôi không nghe rõ.「Anh gì cơ?」「Không có gì, đi thôi, cứ đến thẳng nhà tôi ở đó, tôi đi đòi lại của hồi môn cho .」Nhà của Lục Diệu ở đầu thôn phía bắc, dựa vào một con sông, phía sau là một rừng đào rộng lớn, phong cảnh đặc biệt đẹp.Bố ấy ốm chết, mẹ Lục Diệu bỏ ấy mà đi, Lục Diệu khi nhỏ bác cả nuôi. Sau này con trai bác cả lấy vợ, Lục Diệu liền tự mình chuyển về nhà cũ ở.Lục Diệu mở cổng cho tôi vào, còn mình thì đến nhà Phan Minh đòi của hồi môn của tôi. Cái gọi là của hồi môn, cũng chỉ là vài bộ quần áo chăn màn, hai cái rương thôi.Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà Lục Diệu, sân không lớn lắm, cũng quét dọn sạch sẽ.Tôi đứng ngẩn người trong sân một lúc, bỗng thấy cửa phòng mở ra, Phan Mỹ Quyên vỗ vỗ tay bước ra.Thấy tôi, Phan Mỹ Quyên sững sờ.「Hay lắm, thật sự đến đây rồi à? Thẩm Thanh, giỏi đấy, với Lục Diệu đã dan díu với nhau từ trước rồi chứ gì?」「Tôi cho biết nhé, người mà Lục Diệu thích trong lòng, thực ra là tôi!」Phan Mỹ Quyên đắc ý chống nạnh, kể chuyện bác cả Lục Diệu từng đến nhà ta hỏi cưới bị từ chối. Lúc đó tuy ta cảm thấy Lục Diệu đẹp trai, nghèo quá, ta không thể nào gả cho Lục Diệu .Bây giờ thì khác rồi, Lục Diệu lại có tận ba ngàn tệ tiền mặt! Ba ngàn cơ mà, có thể bỏ ra ba ngàn cho Thẩm Thanh, còn không biết trong nhà giấu bao nhiêu tiền nữa.Lúc chúng tôi vừa đi, trong thôn đã bàn tán xôn xao, mấy năm nay Lục Diệu thần thần bí bí, thường xuyên không thấy bóng dáng trong thôn. Mọi người đều ấy thực ra là đang lén lút ăn lớn bên ngoài phát tài, cố giả vờ nghèo khổ đấy.「Mẹ Mỹ Quyên này, vì một con đàn bà bỏ đi mà nó có thể bỏ ra ba ngàn tệ, con nhà bà là con nhà lành, chẳng phải đáng giá năm sáu ngàn sao? Lúc trước bác cả Lục Diệu đến nhà bà hỏi cưới, chẳng phải đã đến chuyện sính lễ rồi à?」
Mẹ Phan Mỹ Quyên sững người, lúc đó vừa nghe bác cả Lục Diệu đến ý định, bà đã cầm chổi lớn đuổi ra ngoài rồi, gì có thời gian nghe ông ấy chuyện sính lễ nữa chứ.Trong lòng bà ta có chút hối hận, vẫn cứng miệng : 「Phì, chỉ bằng thằng Lục Diệu, nó mà kiếm ra tiền à? Theo tôi thấy, số tiền này tám phần là ăn trộm ăn cắp ở đâu đấy, đợi mà đi tù là vừa!」Mọi người xì xào bàn tán, mỗi người một ngả đi dò xem rốt cuộc tiền của Lục Diệu từ đâu ra, Phan Mỹ Quyên lại thừa dịp mọi người không ý, lén lút vào nhà Lục Diệu, lục lọi khắp nơi, muốn tìm thêm chút đồ vật có giá trị.「Phan Mỹ Quyên, đến đây ăn trộm à?」Phan Mỹ Quyên trợn trắng mắt, hừ lạnh một tiếng: 「Ai ăn trộm, là Lục Diệu bảo tôi đến nhà ấy chơi đấy.」「Lục Diệu cưới , chỉ là vì bị tôi từ chối thôi, chỉ là cái… cái lốp dự phòng biết không?」「Một con đàn bà bỏ đi không biết đẻ, với con nhà lành, đến người mù cũng biết nên chọn ai!」Đang , Lục Diệu trở về, ôm một cái rương, bên trên chất đầy chăn màn quần áo.「Sao lại ở đây?」Lục Diệu nhíu mày, bực bội đặt đồ xuống.「Lục Diệu, bảo Phan Minh trả lại ba ngàn tệ cho đi.」Phan Mỹ Quyên e lệ Lục Diệu, cắn môi.「Anh thêm hai ngàn nữa, cho tôi năm ngàn sính lễ, tôi sẽ đi thuyết phục mẹ tôi, gả cho .」Lục Diệu: 「Cút!」Phan Mỹ Quyên: 「Nghe thấy chưa, Lục Diệu bảo cút đấy.」Lục Diệu nổi giận, đưa tay túm lấy cánh tay Phan Mỹ Quyên, đẩy ta ra ngoài.「Không cút nữa tôi đánh đấy.」
Bạn thấy sao?