Tôi hét lên, cả sân bỗng chốc im bặt.Mẹ chồng há hốc miệng, tôi như thấy ma, Phan Minh cũng đầy vẻ không thể tin nổi, như thể bị phạm."Thẩm Thanh, em gì, em muốn ly hôn với ?"Tôi biết mình bị say nắng, tôi ném rổ quần áo xuống, đưa tay bóp mạnh vào huyệt hổ khẩu. Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua sân, cành cây ở góc tường phát ra tiếng xào xạc.Một lọn tóc mai của tôi bị gió thổi bay phất phơ, tôi hai mẹ con đang sững sờ trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái, nhẹ nhõm.Hai chữ ly hôn, vừa ra, tôi mới nhận ra, thực ra mình không sợ hãi đến .Những ngày tháng thế này, tôi đã chịu đựng đủ rồi.3Cả sân im lặng một lúc, mẹ chồng tôi như con mèo bị giẫm phải đuôi, "Á" lên một tiếng rồi nhảy dựng lên."Phì! Mày có tư cách gì mà đòi ly hôn, là nhà họ Phan chúng tao không cần mày, là nhà họ Phan chúng tao muốn ly hôn với mày! Phan Minh, con cho rõ, con gà mái không biết đẻ trứng này đồng ý dọn ổ rồi, bà con lối xóm ơi, mọi người đến xem này!"Mẹ chồng tôi vừa vỗ đùi vừa gào lên mấy tiếng, mẹ của Mỹ Quyên hiểu ý, lập tức chạy như bay ra ngoài gọi người trong làng đến xem náo nhiệt, sợ tôi hối hận.Mười lăm phút sau, cái sân nhỏ chật kín người, gần nửa làng đã đến.Có người thân thiết với tôi thì khuyên nhủ:"Thật hay giả , Thẩm Thanh, thật sự muốn ly hôn sao? Chuyện này không phải là chuyện đâu!""Đúng , Thẩm Thanh, suy nghĩ kỹ đi, điều kiện tốt như Phan Minh, bỏ lỡ lần này sẽ không còn lần sau đâu."Mẹ chồng tôi vênh váo, ngẩng cao đầu, vênh mặt hất hàm sai khiến."Chính miệng ta đấy, lời ra như đinh đóng cột, hôm nay trước mặt bà con lối xóm chứng. Nhà họ Phan chúng tôi muốn ly hôn với Thẩm Thanh, chính Thẩm Thanh đã đồng ý!"Phan Minh đứng bên cạnh, cau mày."Thẩm Thanh, cho em một cơ hội cuối cùng, em xin lỗi , xin lỗi mẹ, có thể coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra."Mọi người trong làng nhao nhao khuyên nhủ, bảo Phan Minh đã xuống nước rồi, thì tôi mau chóng xuống nước theo đi. Mẹ chồng tôi sốt ruột lại nhảy dựng lên chửi bới, tôi bỏ bùa mê thuốc lú cho Phan Minh.Tôi không do dự nữa, nắm chặt tay, Phan Minh với vẻ mặt kiên quyết."Tôi không xin lỗi, ly hôn, hôm nay ly hôn luôn!"Dưới ánh nắng mặt trời, sắc mặt Phan Minh tái nhợt, môi run rẩy, dần dần mất đi huyết sắc, một lúc sau, từ khóe mắt đến đuôi mắt, cả khuôn mặt ta lại từ từ đỏ lên.Anh ta cứng cổ, gào lên với tôi: "Thẩm Thanh, em thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm sao?""Xinh đẹp thì đã sao, con gà mái không biết đẻ trứng này! Ly hôn với , em cứ chờ mà c.h.ế.t đói đi! Xem còn thằng nào thèm lấy em nữa!""Tôi muốn—"Một giọng trong trẻo đầy từ tính vang lên.Tôi theo hướng phát ra âm thanh, thấy Lục Diệu khoanh tay dựa vào thân cây, tư thế lười biếng, vẻ mặt lại có sự phấn khích như nhặt vàng.4Lục Diệu là gã trai lười biếng nhất làng chúng tôi.Thời đó, đàn ông trong làng trung bình cao khoảng 1m7, chỉ có ta, cao lênh khênh, nổi bật giữa đám đông.Theo lời mọi người trong làng, người này lười nhác vô cùng, nếu không lười, sao cao đến ? Bình thường cũng không thấy ta ra đồng việc, cả ngày chỉ rong chơi trong làng, kết giao với đám bè xấu xa.Tính ta cũng rất xấu, một tí là sa sầm mặt mày như muốn đánh người. Lông mày ta rậm, mắt dài hẹp, sống mũi cao, mọi người đều tướng lông mày này là tướng đánh vợ, lại còn cao to như , ai mà lấy ta chắc chắn sẽ khổ cả đời.Cho nên năm nay ta đã hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ, có khi phải ế vợ cả đời.Thấy ta lên tiếng, mọi người đều ồ lên."Lục Diệu, mày nằm mơ à.""Đúng , hahaha, con gà mái không biết đẻ trứng này, mày cưới về gì, chẳng lẽ là định chiếm chút tiện nghi, rồi sau đó ly hôn à?""Thằng nhóc này tính toán kỹ ghê, cũng phải xem người ta có mắc bẫy mày không đã."Mọi người vang, người nào cũng có ý kiến, Lục Diệu nhướng mày, đút tay vào túi quần, sải bước về phía chúng tôi."Thẩm Thanh—"Lục Diệu tiến sát đến trước mặt tôi, hơi cúi người xuống, mỉm với tôi."Ly hôn xong lấy , không?"Tôi chưa kịp trả lời, Phan Minh đã nhảy dựng lên."Phì! Mày nằm mơ! Mày lừa nhà tao bao nhiêu tiền rồi, muốn ly hôn dễ dàng sao?"Anh ta chìa tay về phía Lục Diệu."Ba nghìn tệ! Lúc trước Thẩm Thanh nhận nhà tao ba nghìn tệ tiền sính lễ, nếu mày muốn cưới Thẩm Thanh, thì trả lại số tiền này cho tao."Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, cả cái sân rộng lớn im phăng phắc. Im lặng một lúc, rồi như một giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu, cả sân sôi sục."Trời đất ơi, ba nghìn! Thẩm Thanh này sao mà đáng giá thế!""Lúc trước tôi đã nhà họ đưa nhiều tiền sính lễ, mẹ Phan Minh còn không nhiều lắm, trời ơi, ba nghìn tệ đấy!"Thời đó, người có mười nghìn tệ là phải lên báo, ba nghìn tệ là một số tiền khổng lồ.Tôi khuôn mặt lạnh lùng của Phan Minh, chỉ cảm thấy tim mình như rơi thẳng xuống, chìm xuống tận đáy lòng.
Bạn thấy sao?