Thẩm Phó Chu, Anh [...] – Chương 5

“Xong rồi! Hết thật rồi! Ngần ấy năm giả vờ, giờ thì lộ sạch. Em lại ghét rồi. Sao vô dụng thế này…”

Tôi nghe mà ngớ người, vội gạt tay ra, nâng khuôn mặt lên.

“Trời ơi, Thẩm Phó Chu! Gì mà ghét hơn? Em đã ghét bao giờ chưa? Rốt cuộc là ai ghét ai ở đây hả?”

Thẩm Phó Chu ngẩng đầu tôi, đôi mắt đỏ hoe tròn xoe, giọng nghẹn ngào hỏi:

“Ý em là… em không ghét sao?”

Tôi vừa định gật đầu thì lại đẩy tay tôi ra, ánh mắt cụp xuống, đầy ảm đạm.

“Đừng lừa nữa. Em ghét . Em luôn ghét . Anh chính tai nghe em em ghét , còn thấy là thấy ghê tởm. Anh giả vờ bao nhiêu năm chỉ vì không muốn em khó chịu. Nhưng thích em lắm…”

Anh càng càng kỳ quặc.

Tôi cứng rắn quay mặt lại:

“Thẩm Phó Chu, rõ ràng đi. Em đã ghét bao giờ? Bao giờ em thấy là thấy ghê tởm?”

Hàng mi ướt nước của khẽ rung, cực kỳ không nguyện nhớ lại:

“Chính là… sinh nhật 18 tuổi của em!”

Tôi cố gắng hồi tưởng, vẫn chẳng nhớ ra điều gì, liền nâng cằm về phía , ý bảo tiếp.

Anh mím môi, như nhớ lại gì đó, đôi mắt lại đỏ hoe, như muốn khóc thêm lần nữa:

“Em với thân của em. Em em chỉ coi như trai, sao có thể thích . Nhưng giờ thì… đừng đến , nghĩ đến thôi cũng thấy ghê tởm.”

Tôi sững người, hình như nhớ mang máng chuyện .

Hồi đó, có một hàng xóm lớn hơn tôi tỏ với tôi.

Bị tôi từ chối, ta tức giận và những lời khó nghe.

Sau đó, trong phòng riêng, thân tôi nhắc lại chuyện đó, nên tôi mới những câu kia.

Tôi thẳng vào mắt Thẩm Phó Chu

“Lúc đó, đứng ngoài cửa sao?”

Anh gật đầu, giọng buồn buồn:

“Còn mặc bộ đồ em thích nhất, thắt cà vạt, cầm bó hoa em thích nhất…”

Tôi tưởng tượng ra cảnh đó.

Anh ăn mặc chỉnh tề như một món quà nhỏ, hớn hở mang hoa tới chúc mừng sinh nhật tôi.

Kết quả, lại nghe những lời đó.

Tôi định giải thích, đôi mắt đỏ hoe của , không nhịn hỏi:

“Lúc đó có khóc không?”

Ánh mắt Thẩm Phó Chu thoáng dao , mím chặt môi, không một lời, quay đầu đi.

Anh không chịu trả lời, nét mặt là tôi biết.

Anh chắc chắn đã khóc.

Hơn nữa là khóc rất thảm.

Không trách lúc đó tôi thường nghe thấy tiếng “bò rống” phát ra từ phòng vào nửa đêm.

Tôi đã từng nghi ngờ lén nuôi bò trong phòng.

Hóa ra không phải bò.

đang khóc.

17

Nghĩ tới đây, tôi cố nén , lại nâng khuôn mặt lên, đặt một nụ hôn thành kính lên trán .

Thẩm Phó Chu khựng lại, ánh mắt tôi đầy ngỡ ngàng.

“Giờ còn nghĩ là em ghét sao?”

Tôi suy nghĩ một chút, lại hôn lên chóp mũi , rồi nhẹ nhàng vuốt mặt :

“Thẩm Phó Chu, em chưa bao giờ ghét . Người em ghét lúc đó không phải . Anh nghĩ nhiều rồi, đồ ngốc. Em thích mà!”

Toàn thân cứng đờ, cơ thể khẽ run, trong đôi mắt ánh lên niềm vui sướng vô tận.

Nhưng vài giây sau, niềm vui trong mắt dần tắt, cắn môi thật mạnh, gượng gạo nở một nụ cứng đờ:

“Được.”

Phản ứng của rất kỳ lạ.

Tôi nắm lấy tay , tiến lại gần hơn:

“Thẩm Phó Chu, không tin em sao?”

Anh lắc đầu như trống lắc, rõ ràng là chột dạ khi bị tôi trúng.

Tôi nghiêm mặt:

“Nói thật đi.”

Thẩm Phó Chu không dám vào mắt tôi, siết chặt tay, khổ:

“Anh biết em chỉ vì thương thôi, không sao đâu. Anh vẫn rất vui, em lừa , cũng vui. Hạnh Hạnh, mình về nhà đi…”

Tôi , vừa đau đầu vừa bất lực:

“Thẩm Phó Chu, em thật sự không phải vì thương .”

“Anh biết, biết mà.”

Anh đứng dậy, cố nhịn nước mắt, chuẩn bị đi lái xe.

Trái tim tôi trĩu xuống, không biết sức mạnh từ đâu, tôi xoay người đè xuống, dữ dằn cắn lên cằm .

Thẩm Phó Chu trợn tròn mắt vì căng thẳng, hai tay luống cuống không biết đặt ở đâu.

Tôi nhân lúc sững sờ, cạy mở môi , cắn lấy lưỡi và quấn quýt.

Khi đôi môi tách ra, cả hai chúng tôi đều thở dốc.

Tôi chưa quên chuyện chính, vỗ nhẹ vào mặt :

“Bây giờ thì tin chưa? Thẩm Phó Chu, em chưa bao giờ ghét . Ngược lại là đấy, mỗi lần gặp em đều mặt lạnh, mọi người đều ghét em!”

Tim Thẩm Phó Chu như mất kiểm soát, bật ra một tiếng nghẹn ngào, vòng tay ôm chặt lấy tôi:

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Anh tưởng em ghét , nên nghĩ nếu tránh xa em, em sẽ không ghét nữa. Anh ngu ngốc quá. Hạnh Hạnh, em cứ đánh đi, mắng đi! Đều là lỗi của . Đừng giận nữa, ơn…”

Không thấy tôi đáp lại, tự mình diễn ra một vở kịch trong đầu, tưởng rằng tôi đã chán ghét sự ngốc nghếch của và sẽ bỏ đi.

Nói mãi, lại bắt đầu mếu máo, chuẩn bị rơi nước mắt lần nữa.

Cuối cùng, tôi hiểu cách suy nghĩ xoắn xuýt của , vừa buồn vừa bất lực, liền nhéo má một cái thật mạnh.

Nhân lúc nhăn mặt vì đau, tôi lại hôn lên môi lần nữa.

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thì thầm:

“Hạnh Hạnh, em không ghét , vui lắm…”

18

Kể từ sau khi tôi thổ lộ cảm với Thẩm Phó Chu, tôi không còn nghe tiếng lòng của nữa.

Mặc dù không thể nghe, tôi vẫn cảm nhận rất rõ ràng.

Những cảm giác tự ti mà luôn giấu kín đang dần bị phóng đại.

Đặc biệt là trong cách đối xử với tôi.

Một ngày tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần: Anh có đủ đẹp trai không? Có đủ ngoan không? Có khiến tôi hài lòng không?

Sự lo lo mất và tự phủ định bản thân gần như đã trở thành trạng thái bình thường của .

Nhưng không bao giờ mở miệng hỏi tôi, vì sợ tôi sẽ nhận ra sự nhạy cảm và nghi ngờ của , rồi vì ngại mà xa lánh .

Vậy nên, chỉ biết tự dằn vặt chính mình.

Để không tiếp tục như nữa, tôi quyết định bước xa hơn, không dừng lại ở những nụ hôn ngọt ngào nữa.

Thế là, sau một nụ hôn chúc ngủ ngon đầy lãng mạn tối nay, tôi lấy hết can đảm, móc ngón tay vào tay :

“Thẩm Phó Chu…”

Anh im lặng tôi, không gì.

Tôi do dự một chút, bỗng thấy hơi sợ, ánh mắt cũng lảng tránh. Trong lúc vô , tôi thấy thứ không nên .

Tên này…

Rõ ràng như thế mà vẫn có thể giả vờ bình thản.

Tôi lấy hết dũng khí, ngước lên :

“Anh còn nhớ câu hỏi em đã hỏi không?”

Ánh mắt Thẩm Phó Chu dịu dàng tôi, giọng khàn khàn:

“Câu hỏi gì?”

Tôi hít một hơi sâu, chạm vào sống mũi :

“Là câu hỏi này… Vậy có muốn dùng chính mình để trả lời em không?”

Gợi ý thế này đủ rõ ràng rồi chứ, rõ ràng rồi chứ!

Thẩm Phó Chu hơi nhíu mày, yết hầu di chuyển nhanh, vẫn cố giữ vẻ ngây thơ, hỏi đầy kìm nén:

“Anh… Anh có đủ tư cách sao?”

“…”

Tôi cảm thấy nghẹn họng, một luồng khí nóng không lên không xuống. Không thèm nữa, tôi túm lấy cà vạt của kéo xuống.

Bỗng nhiên, tôi nhận ra cảm giác nơi lòng bàn tay có gì đó không đúng. Mắt trợn to, tôi phát hiện cà vạt của chỉ thắt hờ trên cổ, còn khuy áo sơ mi thì đã tháo hết, để lộ cơ bụng săn chắc.

Thẩm Phó Chu lúc này trông thật sự quyến rũ.

Tôi không kiềm mà nuốt nước bọt hai lần, ngước lên .

Anh lập tức chớp mắt đầy vô tội:

“Hạnh Hạnh, em gấp gáp như hơi sợ đấy…”

Tôi: “?”

Mặt tôi đỏ bừng, tức giận đá một cái:

“Anh bậy bạ cái gì đấy!”

Nhưng cú đá của tôi bị dễ dàng giữ lại.

Tôi theo phản xạ muốn giãy ra.

Giây tiếp theo, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mu bàn chân tôi.

Tôi hoàn toàn sững sờ, hơi thở của ấm nóng, trườn lên từng chút, rồi bất ngờ dừng lại, ánh mắt thẳng thắn vào tôi.

“Em sẽ chịu trách nhiệm với chứ?”

Tôi cảm thấy trong người như có một ngọn lửa đang cháy, cắn chặt môi không đáp.

Thẩm Phó Chu không vội, lặp lại hành vừa nãy, tiếp tục hỏi:

“Sẽ chịu trách nhiệm chứ, Hạnh Hạnh? Nói đi, sẽ không?”

Tôi hoàn toàn sụp đổ, điên cuồng gật đầu:

“Chịu, chịu, chắc chắn chịu! Ngày mai đi đăng ký kết hôn luôn, chưa? Ngày mai đi nhé!”

Cuối cùng nghe điều muốn, đôi mắt tối lại, toàn bộ vẻ giả vờ rụt rè bị xé tan.

Thẩm Phó Chu tràn đầy sức sống.

Thời gian trôi qua bao lâu, tôi không còn biết nữa.

Mỗi khi tôi nũng cầu xin, lại càng quá đáng hơn.

Tôi mệt mỏi mở mắt, sâu vào đôi mắt đen thẳm của , bất giác nhận ra một điều.

Cái gì mà tự ngược đãi bản thân, cái gì mà tự ti, cái gì mà lo lo mất, cái gì mà tự phủ định bản thân.

Giờ đây chẳng còn chút nào trong số đó cả.

Tôi bị lừa rồi!

Tất cả đều là giả.

Anh chỉ đang câu tôi mà thôi.

(Kết thúc)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...