Thái độ xử sự hào phóng của ta khiến Hoàng thượng và Hoàng hậu rất hài lòng.
Bọn họ liếc Vân Thiển Nguyệt, sau đó ta bằng ánh mắt càng thêm thương.
Cảnh tượng này đã kích thích Vân Thiển Nguyệt sâu sắc.
Vân Thiển Nguyệt tức giận gào lên: "Ta mới là con ruột của hai người! Tại sao hai người không tin ta? Đồ tiện nhân kia là giả đấy! Tại sao phải đợi thiết triều kết thúc?! Thẩm Nguyệt Lãnh, ngươi chột dạ sao?"
「Ngươi mau rõ ràng cho ta ngay bây giờ! Nhân lúc các vị quốc chủ đều đang ở đây, để bọn họ chứng! Ai là phượng hoàng ai là gà rừng?!」
Hoàng thượng sa sầm mặt mày, không nhịn nữa: 「Hỗn xược!」
Ta mỉm an ủi: 「Phụ hoàng, bớt giận, cứ để Thanh Loan tự xử lý.」
Ta thản nhiên Vân Thiển Nguyệt, dường như hoàn toàn không để nàng ta vào mắt: 「Ban đầu, bản cung niệm quen biết, không muốn so đo với ngươi, ngươi thật sự là to gan lớn mật, hết lần này đến lần khác mưu đồ xáo trộn huyết thống hoàng tộc.」
「Ngươi bản cung mạo danh thế chỗ ngươi, ngươi có bằng chứng gì? Bản cung khi nào, ở đâu lấy ngọc bội của ngươi? Ngươi có thể rõ không?」
Vân Thiển Nguyệt đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Ta thầm khẩy, nàng ta đương nhiên là không có chứng cứ.
Càng không thể ra rằng nàng ta đã đánh mất ngọc bội ở Ám Ảnh.
Dù sao kiếp trước, để che giấu thân phận sát thủ, nàng ta đã g.i.ế.c sạch những kẻ biết chuyện.
Kiếp này, nàng ta tự nhiên cũng không muốn người khác biết .
Môi nàng ta mấp máy hồi lâu, chẳng nên lời.
Hoàng thượng lạnh mặt: 「Thiền Vu Dạ, trẫm hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn là nể mặt Tây Vực, Đại Khiết thị của ngươi vẫn cứ vô lễ như , thì đừng trách trẫm vô .」
Thịnh quốc là nước đứng đầu, cơn thịnh nộ của Hoàng đế Thịnh quốc không phải là thứ mà vương đình nhỏ bé Tây Vực có thể gánh vác .
Lập tức, Thiền Vu Dạ kéo Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống.
Vân Thiển Nguyệt vẫn không cam lòng: 「Nửa miếng ngọc bội kia thật sự là của ta, chỉ là ta lỡ mất, ta nhớ rõ từng chi tiết của nó! Trên đó có khắc một con phượng hoàng, đuôi phượng hoàng có chín sợi lông vũ, dưới ánh sáng mặt trời sẽ hiện lên bảy sắc cầu vồng.」
Hoàng hậu biến sắc, nắm chặt ly rượu, ánh mắt đảo liên tục giữa ta và Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thấy có hy vọng, lập tức thừa thắng xông lên: 「Trong mắt phượng hoàng còn có một chữ 'Loan' rất nhỏ.」
Ánh mắt Hoàng hậu ta càng thêm nghi ngờ.
Ta nhạt nhoà : 「Bản cung và ngươi quen biết nhiều năm, ngươi đã từng thấy ngọc bội của bản cung, nhớ rõ những điều này cũng rất bình thường.」
「Ngươi muốn cướp đoạt thân phận của bản cung như , chẳng phải là muốn mượn cớ này để thoát khỏi Thiền Vu Dạ sao?」
Sắc mặt Thiền Vu Dạ lạnh như băng.
Vân Thiển Nguyệt vội vàng phản bác: 「Ngươi đừng có ngậm m.á.u phun người!」
Ta cũng lười so đo với nàng ta, thản nhiên : 「Thôi, tranh cãi với ngươi cũng vô nghĩa, chúng ta cứ nhỏ m.á.u nhận thân đi.」
Vân Thiển Nguyệt vừa nghe, ánh mắt mừng như điên, lập tức đồng ý: 「Được!」
8.
Khi thái giám bưng nước chuẩn bị đưa cho Hoàng thượng, Thiền Vu Dạ đột nhiên lên tiếng: 「Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, gần đây Đại Khiết thị của thần bị thương ở đầu, thường xuyên thần trí không rõ, năng lung tung, lần này mạo phạm công chúa, chắc hẳn là do bệnh tái phát, thần xin phép đưa nàng ta xuống.」
Ta không khỏi lắc đầu.
Thật sự là không nhịn .
Ta chỉ khích bác một chút mà hắn ta đã không chịu đựng nổi rồi.
Vân Thiển Nguyệt sắp sửa sáng tỏ thân phận, lại bị người ta ngăn cản một cách tàn nhẫn, trong nháy mắt mất hết lý trí, điên cuồng đánh Thiền Vu Dạ: 「Ngươi là ác quỷ! Buông ta ra! Buông ta ra! Ngươi thật sự là ghê tởm!」
Ngay sau đó, nàng ta bị Thiền Vu Dạ đánh ngất rồi ôm vào lòng.
Ta lặng lẽ xoa xoa bột phấn mịn trong tay, ánh mắt khinh thường liếc Thiền Vu Dạ.
Hành như thật sự là không xứng nam nhi.
Nói đi lại, chẳng phải là sợ nếu Vân Thiển Nguyệt thật sự là công chúa, thì hắn ta sẽ không có nàng ta sao?
Dù sao, công chúa của Thịnh quốc cũng không đến lượt vương đình nhỏ bé Tây Vực của hắn ta.
「Chậm đã.」
Giọng đáng ghét của Tạ Vãn Chu chậm rãi vang lên.
Hắn đứng dậy ngăn cản bước chân của Thiền Vu Dạ: 「Dạ quân chủ xin dừng bước, việc nhỏ m.á.u nhận thân này vẫn phải . Hiện giờ các vị quốc chủ đều đang theo dõi, nếu không rõ, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của công chúa điện hạ và Thịnh quốc, chi bằng bây giờ điều tra rõ ràng cho xong.」
Thiền Vu Dạ sa sầm mặt mày, định nổi giận.
Hoàng hậu lên tiếng: 「Thiếu sư đúng, cứ thử nghiệm đi.」
Trong lòng ta hiểu rõ, bà và Hoàng thượng vốn đã nghi ngờ, nếu không kiểm tra, bọn họ cũng không yên tâm.
Thái giám lấy m.á.u của Hoàng thượng, sau đó đi đến bên cạnh ta.
Ta lại âm thầm xoa xoa bột phấn, rồi rạch một đường trên đầu ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u vào.
Ta cảm nhận rõ ràng bầu không khí trong đại điện lập tức trở nên căng thẳng.
Giọt m.á.u rơi xuống nước, từ từ hòa tan vào nhau.
Bạn thấy sao?