Thẩm Nguyệt Lãnh – Chương 11

 13

Khi ta đến nhà giam Đại Lý Tự, Tạ Vãn Chu cũng đã ở đó.

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Hoàng thượng giao chuyện này cho ta, dù sao đây cũng là cướp ngục Đại Lý Tự, là chuyện lớn."

Ta không ngừng tán thưởng: "Thiền Vu Dạ này thật đúng là kẻ si , hôm qua suýt chút nữa bị cắm sừng mà vừa nghe Vân Thiển Nguyệt chịu khổ, nhanh như đã đến cướp ngục rồi, haiz, Tạ Vãn Chu, ngươi xem vương đình Tây Vực sao mà tồn tại yên ổn đến ?"

Tạ Vãn Chu nhướng mày: "Đây chẳng phải là điều công chúa mong muốn sao? Khiến sự việc từng bước trở nên ầm ĩ, bức bọn họ vào đường cùng, bức bọn họ trở mặt, dù ai c.h.ế.t thì Vân Thiển Nguyệt cũng c.h.ế.t chắc."

Ta nhịn không trợn mắt hắn: "Nói ra hết thì còn gì là thú vị nữa."

Hắng xoa đầu ta, cưng chiều: "Được rồi rồi, không nữa."

Hầy, người này, thật sự bó tay với hắn.

Ta chỉ có thể chuyển chủ đề: "Hiện tại Đại Lý Tự và Cẩm Y Vệ đang lùng sục khắp kinh thành, bọn họ nhất định sẽ muốn ra khỏi thành ngay trong đêm, chúng ta chỉ cần đóng cửa thành là có thể vây bắt."

"Đi thôi, chúng ta đi bắt rùa nào."

Ta: "..."

Khi ta và Tạ Vãn Chu đến cửa Đông thành, Vân Thiển Nguyệt và Thiền Vu Dạ đã bị bao vây tứ phía.

Ta bước ra khỏi kiệu, bọn họ giãy giụa trong tuyệt vọng, lại hưng phấn đến mức run rẩy.

Vân Thiển Nguyệt vừa thấy ta, liền chửi ầm lên: "Tiện nhân! Là ngươi ta đến nông nỗi này, còn muốn dồn ta vào chỗ chết! Ngươi sẽ không c.h.ế.t tử tế!"

Lập tức có người của Cẩm Y Vệ rút đao chĩa về phía nàng ta.

Thiền Vu Dạ giật mình, vội vàng chắn trước Vân Thiển Nguyệt.

Ánh mắt hắn sâu thẳm: "Công chúa điện hạ, ý này là sao? Ta dù sao cũng là vương của vương đình Tây Vực!"

Ta khẩy: "Nước nhỏ Tây Vực, cũng dám cướp ngục của Thịnh quốc ta, ngươi ngay cả Thịnh quốc ta cũng không để vào mắt, thì bản cung cần gì phải phí lời với ngươi?"

"Hiện tại bản cung g.i.ế.c ngươi, rồi bồi thường cho vương đình, miễn cho bọn họ mấy năm cống nạp, tặng thêm chút bảo bối, ngươi nghĩ vương đình còn sự với Thịnh quốc nữa không? E là lập tức sẽ thay người kế vị, rồi lại nối lại quan hệ cũ với Thịnh quốc thôi."

Trán Thiền Vu Dạ lấm tấm mồ hôi, hắn rất rõ ràng, ta đều là sự thật.

Dù sao thì hắn cướp ngục trước.

Ta nhướng mày với Tạ Vãn Chu, hắn hiểu ý, đưa cây cung bên cạnh cho ta.

Ta rút mũi tên, kéo căng dây cung, nhắm vào Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt mặt mày tái mét, run rẩy không ngừng: "A Dạ, cứu ta! Ta không muốn chết!"

Nàng ta vừa dứt lời, ta khẽ nhấc tay, mũi tên liền rời khỏi cung trong nháy mắt, phóng thẳng về phía Vân Thiển Nguyệt một cách dứt khoát.

Vân Thiển Nguyệt kinh hồn bạt vía, đột nhiên kéo Thiền Vu Dạ ra chắn trước người.

Thiền Vu Dạ bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt tuyệt vọng, nhắm mắt chờ đợi cái chết.

Mũi tên sượt qua tai hắn, Vân Thiển Nguyệt ôm ngực, may mắn thoát chết.

Còn Thiền Vu Dạ thì ánh mắt đã vô hồn, cả người suy sụp.

Hắn đau đớn hỏi: "Tại sao?"

Vân Thiển Nguyệt hoàn hồn, vội vàng nắm lấy tay Thiền Vu Dạ giải thích: "A Dạ, ta không cố ý. Chàng đừng trách ta, tha thứ cho ta lần này không?"

Thiền Vu Dạ phát ra tiếng gầm rú như dã thú: "Ta tha thứ cho nàng thế nào ! Ta vốn định chắn tên cho nàng rồi! Thế mà nàng!"

Hắn đau lòng ngồi phịch xuống đất.

Ta Vân Thiển Nguyệt bằng ánh mắt âm u, nàng ta vẫn độc ác ích kỷ như .

Những người nàng ta đều không có kết cục tốt đẹp.

Ta thở dài trong lòng, bảo lính canh mở cửa thành thả Thiền Vu Dạ đi.

Thiền Vu Dạ lấy lại tinh thần, không thể tin nổi: "Tại sao? Ngươi không g.i.ế.c ta nữa?"

Ta lạnh nhạt : "Bản cung chưa từng muốn g.i.ế.c ngươi, bản cung chỉ muốn cho ngươi thấy rõ bộ mặt thật của Vân Thiển Nguyệt, để ngươi biết ngươi đã vì một người phụ nữ như thế nào mà khiến đất nước, khiến bá tánh của mình phải gánh chịu cống phẩm tăng gấp đôi!!"

Thiền Vu Dạ xấu hổ vô cùng, vành mắt đỏ hoe: "Ta có tội..."

Hắn dường như đã hạ quyết tâm, bước ra khỏi thành.

Vân Thiển Nguyệt túm lấy vạt áo hắn, khóc lóc cầu xin: "A Dạ! Ta sai rồi, đừng bỏ ta lại, cứu ta với! Sau này ta sẽ sống tốt với chàng không?"

Thiền Vu Dạ nàng ta thật sâu, dùng sức giật tay áo ra khỏi tay nàng ta, không ngoảnh đầu lại mà bước ra khỏi cửa thành.

 14

Ta đưa Vân Thiển Nguyệt trở lại nhà giam Đại Lý Tự.

Vân Thiển Nguyệt đã có chút sụp đổ tinh thần: "Thẩm Nguyệt Lãnh, ngươi là đồ tiện nhân! Ngươi thật to gan! Dám mạo danh công chúa, ta muốn tru di cửu tộc nhà ngươi!"

Nghe , ta lạnh một tiếng, lấy miếng ngọc bội bên hông ra lắc lư trước mặt nàng ta: "Muốn không?"

Mắt nàng ta sáng lên, lập tức xông lên cướp: "Đưa cho ta!"

Ta đạp nàng ta ngã xuống đất, nàng ta vùng vẫy đứng dậy, lại xông lên cướp.

"Đồ ăn trộm! Trả ngọc bội cho ta!"

Nàng ta đánh không lại ta, chỉ có thể bất lực ngồi bệt xuống đất khóc lóc: "Tại sao lại đối xử với ta như ?! Trước đây chúng ta không phải rất tốt sao?"

Ta ngồi xổm trước mặt nàng ta, nhẹ giọng hỏi: "Vân Thiển Nguyệt, nếu như tất cả những chuyện này không xảy ra, ngươi trở thành công chúa thì sẽ đối xử với ta như thế nào?"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...