8.
Có hai vị Phật lớn, một trái một phải đứng bên cạnh, tôi thật sự không thể thoải mái .
Đối tượng tham gia đấu giá phần lớn là nhân viên của tổ chương trình.
Còn năm phút nữa, đấu giá sẽ bắt đầu.
Tôi lén qua những thứ của nhóm khác, một cốc giữ nhiệt, một mũ bảo hiểm và một đèn pin.
Gameshow thực tế này phát sóng trực tiếp.
Trước khi cuộc đấu giá bắt đầu, Thời Dĩnh gọi điện cho tôi: "Chị em, đội hình ra sân của mấy người buồn ch.ết mất."
"Bên trái là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ. Còn ở giữa…"
Thời Dĩnh nuốt lại ba chữ cuối cùng.
Ờm, cũng biết lịch sự đấy cũng chỉ đến thế thôi.
"Bà có biết ai trong số những nhân viên này không? Đi hối lộ một chút đi, mình thật sự không muốn cảnh tái hiện lần nữa đâu.”
“Đừng có mà ở trên chương trình tự mãn mình từng bán đấu giá hai nghìn tệ.”
Bạn thân thích hóng drama, không ngại lớn chuyện.
"Tô Tô chuẩn bị bắt đầu rồi."
Nhân viên nhắc nhở.
Tôi vội vàng cúp điện thoại, trở lại phạm vi quay hình.
Kỳ Sâm hạ giọng : "Tô Tô, em cũng đừng để trong lòng, tôi và Giang Hán Xuyên không có để bụng đâu, chuyện cũng qua lâu như rồi, phải không?"
Kỳ Sâm huých cánh tay của Giang Hán Xuyên.
Giang Hán Xuyên rên rỉ: "Ừ."
Tôi nghi ngờ họ.
Nếu thật sự không để bụng chuyện đã qua, thì là ai lúc trước ở trên sân khấu tranh nhau giành micro, tranh đến đầu rơi máu chảy?
Chúng tôi là nhóm đấu giá đầu tiên.
Tôi cầm chiếc đũa trên tay lên và mỉm với các nhân viên trên khán đài.
"Đây là một đôi đũa."
“Đôi đũa này đã ảnh đế công nhận là sử dụng rất tốt. Ngay cả đỉnh lưu cũng dùng xong có thể ăn thêm một tô cơm trắng.”
Đỉnh lưu: "?"
Ảnh đế: "?"
Dưới khán đài lặng ngắt như tờ..
"Thế này đi, tôi để Tiểu Giang và Tiểu Kỳ nhảy một điệu với hát một bài cho mọi người thưởng thức nhé, mau cho một tràng pháo tay nồng nhiệt nào!"
Tiểu Giang: "?"
Tiểu Kỳ: "?"
Cứ như , dựa vào danh tiếng của đỉnh lưu, nhan sắc của ảnh đế và cái miệng của tôi.
Chúng tôi thành công bán đi ba thứ này với giá cực thấp.
Kỳ - bị ép mua lừa bán - Sâm bất mãn : “Dựa vào cái tài năng này của em, sao lúc trước bán bộ quần áo kia thế?”
"Một người dám mua, một người dám bán?"
"Đây là thái độ chuyện của em với kim chủ của mình à?"
Tôi hắng giọng: “À, Kỳ Sâm, gặp , tôi giống như người Đông Bắc ăn mì, không còn tỏi.”*
Kỳ Sâm: "..."
Nhóc con, dám đấu với bà đây à.
[*Người Đông Bắc thích ăn mì với tỏi, mỗi lần ăn là ăn sạch hết tỏi. Bởi nên có một câu như này, ăn mì không ăn tỏi, mùi thơm ít đi một nửa. Câu này đại khái là bà Tô Tô kháy đểu ông Kỳ Sâm khiến ông này cạn lời. “Tôi thích vl chưa, thích tất cả mọi thứ trên người .”]
9.
"Em có biết vì sao tôi nhất quyết phải mua bộ quần áo đó không?"
Tôi nhớ đã trên chương trình rằng ấy đã mua nó từ một mà ấy thích.
Không lẽ, Kỳ Sâm thích tôi?
Tôi đang nghĩ nên thế nào thì ấy đột nhiên nhét một quả mận vào miệng tôi.
"Thôi, cái đầu gỗ của em cũng không suy nghĩ gì hay ho."
Kỳ Sâm hai tay chống sau đầu, tựa lưng vào ghế.
"Trò chơi trong chương trình này quá nhàm chán, đi chơi trò gì đó vui vẻ đi. Vừa lúc chúng tôi đang thiếu người. Nếu em thực sự cảm thấy áy náy thì cùng chúng tôi đi chơi kịch bản ám sát đi, coi như là bồi tội."
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi diễn ra trò chơi kịch bản ám sát kia.
Hầu hết những người nổi tiếng trong làng giải trí đều đến nơi này để chơi, hai bên cũng ngầm hiểu nhau, sẽ không để lộ bất kỳ tin đồn nào ra ngoài.
Vừa đến nơi thì tôi thấy người thân trong giới của mình, Thời Dĩnh.
Khi thấy tôi, ấy bất ngờ chạy tới ôm lấy tôi.
"Người chị em, gặp cậu thật là may quá. Có muốn ghép nhóm không? Chúng tôi vẫn còn thiếu hai người."
Vừa xong, ấy liền nháy mắt ra hiệu cho tôi về phía sau ấy.
Tôi liếc những người đứng sau Thời Dĩnh, ngoài trai hiện tại, còn có trai cũ của ấy và Nhã Cương.
Bốn người này vốn không có duyên, hoàn toàn là nhờ ghép nhóm mà gặp nhau.
"Đúng thật là xui xẻo."
"Nhưng nhóm của mình còn có hai người, nếu không thì…”
Tôi chưa kịp xong thì đã thấy Nhã Cương chạy đến trước mặt Kỳ Sâm và Giang Hán Xuyên.
"Thầy Kỳ, thầy Giang, thật trùng hợp, vừa lúc chúng em đang thiếu hai người chơi, chúng ta cùng nhau đi nhé?"
Kỳ Sâm đen mặt, giận dữ chửi tục: “Mắt bị đui à, chúng tôi có ba người.”
Giang Hán Xuyên cũng không có ý định lại gần: "Ờ, ba người."
"Không thì như thế này đi, Thời Dĩnh, cậu đi theo bọn mình, cứ để ba người bọn họ chờ người khác."
"Tính thêm cả tôi nữa!"
Nhã Cương thấy cũng vội sửa miệng: “Thật ra cũng có kịch bản bảy người.”
Kỳ Sâm mỉm , lộ ra những chiếc răng nanh xinh đẹp trong lời lại biểu thị sự uy hiếp rõ ràng: “Nhưng chúng tôi cứ không thích chơi kịch bản bảy người đấy.”
Giang Hán Xuyên cũng đứng dậy, rời đi nơi khác.
Tôi tạm biệt Thời Dĩnh rồi nhanh chóng đi theo bọn họ.
"Kỳ Sâm, có thù gì với Nhã Cương à?"
Kỳ Sâm gõ trán tôi: “Suy nghĩ linh tinh cái gì thế!”
"Tôi không có thù gì với ta. Nhưng ta chuyện khó nghe như thế, đã không thích thì mắc mớ gì phải ở lại chịu đựng?”
Tôi gãi đầu hỏi tiếp:
"Anh không sợ sau này họ lên bài xấu sao?"
Kỳ Sâm bày ra dáng vẻ “ông đấy đếch sợ bố con thằng nào”:
"Tôi cố gắng leo lên đỉnh cao là để không cần sắc mặt những người này nữa, em hiểu không?"
Không hổ là đỉnh lưu bking của làng giải trí chúng ta.
Cực kỳ ngầu lòi!!!
"Sau này em cứ yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra tôi và Giang Hán Xuyên sẽ bảo vệ em."
“Hả?"
Tôi sủng ái mà lo sợ.*
[*Nguyên văn: 受宠若惊 (受寵若驚): Thụ Sủng Nhược Kinh: nhiều người thương vừa mừng lại vừa lo.]
Kỳ Sâm đi đến bên tôi, giả vờ bất đắc dĩ :
"Không còn cách nào khác, em là học của chúng tôi, dĩ nhiên là phải quan tâm chăm sóc một chút."
Lúc này Thời Dĩnh cũng đuổi kịp chúng tôi, thở hổn hển : “Tô Tô, chúng ta cùng chơi đi, mình không đi cùng bọn họ nữa.”
Tôi sự nhiệt của trai ấy dành cho Nhã Cương mà không khỏi thở dài:
"Nước lạnh sao có thể pha trà xanh? Người không hâm nóng, ta có thể nước tới sao?"*
[*Câu này là để chế giễu một số tên đàn ông luôn rằng “người con kia đẳng cấp quá cao, quá trà xanh nên tôi mới rơi vào bẫy” và đổ hết trách nhiệm lên đầu bên nữ để tẩy trắng cho hành vi của mình. Nếu họ không có hành ngầm đồng ý thì mấy người kia có cơ hội không?]
"Loại đàn ông đó, chia tay cũng ."
Thời Dĩnh không gì, chúng tôi đổi qua kịch bản khác để chơi.
Bạn thấy sao?