Thầm Mến Hương Bạc [...] – Chương 4

6.

Vì thế, tôi đến nhà Kỳ Sâm.

Khi Kỳ Sâm mở cửa vào nhà, đầu tôi vẫn ù ù.

Đưa tôi về nhà ta lúc đêm khuya là có ý gì?

Nhưng chẳng bao lâu sau tôi lại cảm thấy an toàn.

Bởi vì Giang Hán Xuyên cũng ở đây.

Cậu ta quen đường quen lối đi vào trong phòng thay quần áo.

Tôi đứng ở cửa, bắt đầu cảm thấy choáng váng.

"Thầy Giang, thầy Kỳ, hai người… quan hệ hai người thân thiết như sao?"

Tôi đã khéo léo thay thế những từ không thể ra.

Chẳng trách dọc đường ánh mắt họ cứ tôi cứ kỳ kỳ, hóa ra là tôi đã quấy rầy thế giới riêng của hai người.

Kỳ Sâm nghiêng đầu tôi, ánh mắt ý vị sâu xa.

Một lúc lâu sau, ta mới trầm giọng :

"Tôi là trai của thằng kia, trai ruột. Nó vừa rồi trên sân khấu không biết lớn nhỏ, khiến em chê rồi."

Thế mà Kỳ Sâm lại là trai của Giang Hàn Xuyên, đúng là không ra.

"Hai người thực sự trông không giống nhau."

Tôi chân thành hối lỗi vì những gì cái não đen tối này tưởng tượng.

Tại sao trong giới đến một chút tin tức nho nhỏ về chuyện này cũng không có?

Kỳ Sâm nhướng mày: “Đó là chuyện bình thường, cha mẹ chúng tôi đã ly hôn, tôi đi theo cha, còn nó đi theo mẹ.”

“Lúc hai người đó ly hôn, tôi đã đủ lớn để ghi nhớ mọi chuyện rồi nó kém tôi hai tuổi thì chưa. Lúc học cấp 3, thằng này còn tưởng tôi là con của mẹ kế.”

“Cho nên hôm đó thấy tôi cầm quần áo của nó, nó tưởng rằng tôi đang ra oai bắt nạt mình, cộng thêm việc nó vẫn hận cha tôi nhiều năm như , liền thủ đánh tôi.”

"Nhưng cũng nhờ vụ đó, sau khi đánh một trận sảng khoái xong thì chúng tôi bắt đầu thân với nhau hơn."

Cốt truyện này, dù đặt ở giới tiểu thuyết cũng đủ bùng nổ nha.

Trực tiếp đem đi quay một bộ phim truyền hình cũng luôn.

"Vậy hai người ở cái gameshow kia… “

"Tất cả chỉ là diễn mà thôi. Vốn dĩ người trong ngành tôi và Giang Hán Xuyên không quen nhau, cho nên tôi giúp họ thỏa mãn trí tò mò.”

Tôi nhỏ giọng than thở: "Nào có chuyện tốt như ..."

"Đúng rồi, không phải em cái gì cũng sao?"

Kỳ Sâm nhướng mày, chỉ vào phòng bếp.

"Nấu ăn thì sao? Em có không?"

Tôi nghĩ đến cánh gà coca chưa chín cùng rau xào cháy xém, ấp úng mở miệng: "Tôi, à ừm, bình thường thôi, miễn cưỡng có thể ăn .”

"Được rồi, giao hết cho em đấy."

Giang hồ cấp cứu!!!

Giờ tôi đặt đồ ăn ngoài giao tới có không?

Tại sao hai vị đại ca này lại muốn ăn đồ ăn nhà nấu đến ?

Tôi vào phòng bếp khép hờ cửa, lập tức mở điện thoại di ra xem mở bếp gas như thế nào, xào rau ra sao.

Trong nhà Kỳ Sâm cũng chỉ còn lại một chút rau củ.

Vậy rau xào đi, dù sao hai ông lớn ăn thế này cũng đủ rồi.

Sau khi theo từng bước trong cuốn sách, tôi mang ra một cái nồi đen xì.

Kỳ Sâm thấy tôi mở cửa, cũng vội vàng đuổi theo: "Lê Tô Tô, em ở trong đó , ánh lửa thì nổi lên bốn phía lại còn có mùi cháy khét.”

"Gọi em cũng không có tiếng đáp lại."

“Nếu không phải nghe thấy tiếng em hát ở bên trong, tôi còn tưởng em bị trúng độc khí gas rồi chứ.”

Ngài có biết chữ lịch sự viết như nào không?

"Vừa rồi tôi sợ quá nên hét lên mấy lần. Còn nữa, tôi hát khi nào hả?"

Kỳ Sâm đột nhiên ý thức điều gì đó, vội vàng ngậm miệng lại.

Tôi nghe ra, ta đang cố ý giễu cợt tôi.

"Sếp lớn, ngài mau ăn đi. Thức ăn đã sẵn sàng rồi."

Kỳ Sâm cắn một miếng, suýt nữa nôn ra, lại miễn cưỡng nuốt xuống.

Sau đó, tôi ta giả bộ kinh hỉ, quay đầu với Giang Hán Xuyên: "Lê Tô Tô nấu ăn đúng là rất ngon. Mau qua đây nếm thử này."

Giang Hán Xuyên ăn xong: "..."

7.

Sau khi họ đưa tôi về nhà, tôi nhận cuộc gọi từ chị quản lý của mình.

"Tổ tông của tôi ơi! Em nổi tiếng rồi!"

Ban ngày náo loạn đến như , nếu tôi còn không nổi tiếng nữa thì là do truyền thông trong giới không đáng tin cậy.

Tôi chậm rãi uống một ngụm nước rồi : "Em biết chị đang vội trước tiên chị cứ bình tĩnh lại đã."

Chị Yến hận không thể chui ra khỏi điện thoại:

"Cho nên chị đã nhanh chóng nhận lời tham gia gameshow thực tế tiếp theo thay em rồi, Kỳ Sâm và Giang Hán Xuyên cũng sẽ có mặt."

???

Tôi phun ra một ngụm nước rồi bất lực ngã xuống giường:

"Bà Yến à, chị cứ đẩy mạnh tiêu thụ nghệ sĩ của mình như , chị không sợ nghệ sĩ của mình sẽ rút lui khỏi ngành vì quá mệt mỏi mà tinh thần suy sụp à?"

"Có gì mà phải sợ, người khác thì chị không dám , chứ riêng em thì chị đảm bảo tâm lý của em vững còn hơn núi."

“Nếu em dám không đi, chị sẽ với giới truyền thông biết đêm khuya em đến KTV gọi phục vụ nam, đổ thêm tí dầu tí giấm vào nữa.”

“Đến lúc đó, em chỉ có thể thân bại danh liệt rút lui khỏi ngành, đừng mong sau khi rời đi còn có thể đương gì nữa.”

"..." Tôi cúp máy.

Người phụ nữ thâm độc.

Về phương diện cảm, tôi khai sáng khá muộn. Đến lúc hiểu chuyện thì về cơ bản là những người đàn ông tốt xung quanh đều đã có chủ.

Sau đó tôi lại vào ngành giải trí, ở nơi có nhịp sống hối hả này chỉ quan tâm đến thân xác chứ không quan tâm đến chân , tôi càng không dám dễ dàng giao trái tim của mình cho người khác.

Vì thế, dưới sự xúi giục của thân trong ngành, Thời Dĩnh, tôi đã đến KTV và gọi riêng một người phục vụ nam.

Nhưng quân chưa đánh đã tan rã, tôi chật vật bỏ chạy.

Vì việc này mà chị Yến và Thời Dĩnh đã tôi hơn nửa năm.

Được rồi, vì danh tiếng của tôi, không phải chỉ là một gameshow thực tế thôi sao? Lăn lộn vài vòng là xong việc.

Ngày đầu tiên đi quay gameshow, tổ chương trình đã sắp xếp một nhiệm vụ cho ba người Giang Hán Xuyên, Kỳ Sâm và tôi.

Đấu giá từ thiện.

Chời ơi, khắp nơi đều là đau thương, cứ thích phơi bày vết sẹo của người khác.

Tôi muốn kéo họ cùng đi phản đối, tuy tôi thấp cổ bé họng Giang Hán Xuyên và Kỳ Sâm thì khác. Họ đều là những người có tầm ảnh hưởng quan trọng trong ngành giải trí.

"Thật ra thầy cũng không muốn tổ chức đấu giá đúng không thầy Giang?!"

"Đúng không thầy Kỳ?!"

Duỗi tay không đánh người tươi *, tôi kéo khóe miệng đến tận mang tai.

[*Nguyên văn: 伸手不打笑脸人: Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: thành ngữ Việt Nam đồng nghĩa: đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.]

Cái đồ không có đầu óc Kỳ Sâm không hiểu ánh mắt van nài của tôi : “Đấu giá à, có vẻ rất thú vị!”

Tôi lại hướng sự ý của mình về phía Giang Hán Xuyên

Giang Hán Xuyên chỉnh lại cổ áo:

"Chỉ cần đừng bán quần áo của tôi nữa là ."

Tôi: "……"

Hủy diệt tất cả đi, mệt mỏi lắm rồi.

Chung quy lại vẫn chỉ có mình tôi chịu đựng tất cả mọi chuyện.

Cuối cùng, ba người chúng tôi mang theo những vật phẩm đấu giá và đạo cụ do tổ chương trình sắp xếp.

Đạo cụ duy nhất là một mảnh vải.

Đồ đấu giá là một đôi đũa dùng một lần, một chiếc đồng hồ và một cái gối ôm.

Ai đó cho tôi biết với, đống đồ này bán đấu giá à!!!

Bán kiểu quái nào !

Đạo diễn vỗ vai tôi: “Tiểu Lê, tôi đặt niềm tin lớn vào tài năng của đấy.”

À thì.

Tôi không tin bản thân mình lắm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...