1.
Sau khi bộ phim mới lên sóng, nhân vật nữ phụ do tôi đóng đã bị mắng thậm tệ.
Để cứu vớt lại danh tiếng của tôi, người đại diện đã bỏ tiền ra để nhét tôi vào một gameshow thực tế.
Qua vài màn chơi đơn giản, người dẫn chương trình bắt đầu dẫn dắt vào tiết mục sự thật.
"Cho hỏi các vị khách mời ở đây, điều táo bạo nhất mà mà mọi người đã từng là gì?"
Tôi biết câu này!
Tôi nhanh chóng trả lời: "Khi còn học cấp ba, tôi đã trộm quần áo của một hotboy trong trường và bán đấu giá hai ngàn tệ."
Vừa xong, khán giả trong trường quay trở nên ồn ào.
Tôi mơ hồ nghe thấy ở hàng ghế đầu có vài người hỏi: “Hotboy trường cấp ba có phải là rất đẹp trai không?”
Tôi tắt mic, lén lút trả lời bé: “Nghe cậu ấy rất đẹp trai chị chưa bao giờ tận mắt thấy. Khi ấy chàng hotboy đó đang người săn tìm tài năng để ý, thông tin cá nhân đều bảo mật."
Cô nhỏ hỏi tôi không ngờ rằng tôi lại chuyện với em ấy.
Hai mắt ấy sáng lên, ngay cả cách tôi cũng trở nên khác hẳn.
Thực ra tôi không phải là người thích giao lưu với khán giả những trò chơi trước đó thực sự quá nhàm chán.
Hơn nữa, tôi cũng không quen biết những người trên sân khấu.
Một người là đỉnh lưu bking*, một người thì đã nhiều năm liên tiếp nhận giải thưởng ảnh đế.
[*Bking: Viết tắt của cụm từ 逼king. Trong đó 逼 (bī) có nghĩa là màu, king là vua. Cả cụm chỉ người vô cùng hay màu. Chỉ người vô cùng B, tức rất ngầu, mang giọng điệu trêu .]
Còn một người là tiểu hoa đán mới nổi, người đã liên tiếp cướp đi ba vai diễn của tôi.
Nếu tôi lại gần họ, có lẽ dư luận sẽ lại bắt đầu chửi rủa tôi cho xem.
Tôi ngồi ở mép sân khấu, ngay sát với khán giả phía dưới.
Cô tiếp tục hỏi: “Nó bán với giá hai nghìn tệ. Có phải nó bán cho fan girl của hotboy không?”
Tôi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lắc đầu: "Không phải, bán cho một học nam."
Khi biết là con trai, bé càng hào hứng hơn: "Bạn học nam!!! Cuối cùng họ có ở bên nhau không?"
Nhìn nhỏ kích đến mức sắp ghi rõ chữ “Hóng hớt” lên mặt rồi, tôi mới nhận ra vấn đề này có chút mập mờ.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi có chút tiếc nuối: "Không biết, sau đó thì chị đã xuất ngoại rồi."
Nếu hai người đó ở bên nhau, dù sao tôi cũng là người mai mối, ít ra cũng phải nhận một cái hồng bao lớn.
Nói chuyện với bé xong, tiểu hoa đán Nhã Cương cũng vừa lúc kết thúc phần chuyện.
Mặc dù tôi không nghe rõ bọn họ gì vẫn có thế nghe tiếng vang lên khắp trường quay.
"Nhã Cương của chúng ta thật sự rất dễ thương, lại có một trải nghiệm thú vị như ."
Tôi nhướng mày, ước chừng lại là kịch bản sắp đặt sẵn.
Người dẫn chương trình: “Còn Giang ảnh đế của chúng ta thì sao?”
Người dẫn chương trình đưa micro cho người đàn ông đang ngồi ở vị trí trung tâm.
Tôi đưa mắt theo, ảnh đế quả nhiên là danh xứng với thực, sinh ra đã có ngoại hình tốt, lại có một loại khí chất khiến người khác phải cúi đầu kính nể.
Trước đây tôi chỉ thấy bóng lưng của người ta, ngay cả trước khi bắt đầu quay, tôi cũng không thể gặp mặt và xin WeChat của cậu ấy.
Người đàn ông ngồi ở trung tâm nhận lấy micro, trầm giọng :
"Ở trường cấp 3, lần đầu tiên tôi đã một đàn lớp trên vì cướp quần áo của tôi, ầm ĩ đến mức phải gặp cả ban lãnh đạo nhà trường để chịu phê bình."
Cậu ta vừa xong, khán giả phía dưới đã hoàn toàn bùng nổ, ngay cả bé vừa rồi cũng không muốn trò chuyện với tôi nữa.
"Trải nghiệm này của Giang ảnh đế thực sự rất thú vị."
"Tôi nhớ Lê Tô Tô vừa mới kể hồi cấp ba đã bán đấu giá một bộ quần áo mà!"
"Không phải là họ học cùng một trường cấp ba đấy chứ!"
Người dẫn chương trình còn muốn hỏi tiếp thì đỉnh lưu ngồi bên cạnh đã giật lấy micro từ tay ảnh đế, tức giận :
"Thật là trùng hợp. Khi còn học cấp 3, tôi vì mình thích mà tốn hai nghìn tệ mua một bộ quần áo giữa chừng bị ai đó lấy mất, lại còn đánh tôi nữa."
2.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, tôi mới có thể ghép lại cốt truyện hoàn chỉnh.
Tôi lại về phía đỉnh lưu và ảnh đế, họ đang căng thẳng giành giật chiếc micro trong tay.
Nhã Cương bên cạnh mỉm đưa micro ra: "Hai người dùng micro của em này."
"Tránh ra!"
Hai người đồng thanh , rồi mọi chuyện lại rơi vào bế tắc.
Có vẻ như thứ họ đang tranh giành không phải là chiếc micro hay bộ quần áo mà là niềm tự trọng của đàn ông.
Người dẫn chương trình bước đến chỗ họ một cách yếu ớt và rút chiếc micro mà họ đang tranh nhau ra.
"Có vẻ như các vị khách mời đang cho chúng ta thấy kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của họ."
Người dẫn chương trình vừa xong, ngón tay Giang Hán Xuyên ấn nhẹ vào tai nghe, sức lực trên tay dần dần yếu đi.
Đỉnh lưu Kỳ Sâm cũng buông tay.
Hai người họ cùng nhau nở một nụ chuyên nghiệp.
Vì huống mất kiểm soát nên người dẫn chương trình đã tạm nghỉ sớm.
Kỳ Sâm và Giang Hán Xuyên đi thẳng vào hậu trường, tôi muốn đi theo để hỏi cho rõ.
Nhân tiện cũng xin lỗi cho hành vi của mình ngày hôm đó.
Nhưng vừa rời khỏi sân khấu, Nhã Cương vượt qua tôi, chạy chậm về phía họ.
"Thầy Giang, thầy Kỳ, chúng ta thêm WeChat đi."
Nhã Cương xong, đưa tay gạt tóc hai bên vai ra sau lưng, để lộ đường xương quai xanh thanh tú.
Kỳ Sâm ngẩng đầu, nhanh chóng né tránh ánh mắt của ta, tác lớn đến mức sợ người khác không ra mình đang trốn tránh nghi ngờ.
"Tôi không kết với phụ nữ, danh sách liên hệ của tôi toàn mấy người đàn ông thô kệch mà thôi."
Nhã Cương có chút thất vọng sau đó lại đưa ánh mắt về phía Giang Hán Xuyên, người không để ý đến ta: "Thầy Giang thì sao? Sau này hy vọng thầy Giang có thể chỉ bảo cho em nhiều hơn."
Giang Hán Xuyên đến đầu cũng không thèm ngẩng lên, : “Tôi không có WeChat.”
"Pfft."
Tôi vô thức bật , ba cặp mắt bỗng chốc đều quay lại tôi.
"Xin lỗi, tôi là người ít khi ra tiếng, trừ khi thật sự buồn ."
Với sự hiểu biết của tôi về Nhã Cương, ta không phải là người dễ dàng từ bỏ. Nghĩ đến đây, tôi tự giác biết điều mà nhường đường cho họ.
Trái phải chỉ là một câu xin lỗi.
Nếu tiếp tục trì hoãn, có lẽ Giang ảnh đế sẽ quên chuyện này.
Nghĩ đến đây, tôi vui vẻ cúi đầu giả vờ trả lời tin nhắn, giữ nguyên vị trí và để họ đi trước.
Nhưng tôi đã đọc xong ba truyện ngắn rồi mà vẫn chưa có tĩnh gì.
Khi tôi ngẩng đầu lên, hai người đàn ông tôi như đang chằm chằm vào con mồi.
Nhã Cương đứng trước mặt tôi còn tưởng họ đang ta. “Hai thầy, mặt em có dính gì à?”
"Em còn không đi à?"
Trong mắt Nhã Cương hiện lên một tia vui mừng: "Dạ?"
Kỳ Sâm cao giọng, đi tới trước mặt tôi, tắt màn hình của tôi: “Nói em đấy, nhanh chân lên!”
Màn hình điện thoại đã tắt, tôi cũng không thể giả vờ nữa.
Nhưng vẻ mặt xìu xuống của Nhã Cương, tôi quyết tâm ch.ết cũng phải đi:
"Đi, sao lại không đi chứ."
Giang Hán Xuyên không gì, chỉ im lặng nhường cho tôi vị trí ở giữa.
Ừm, là chính giữa.
Nhưng sớm thôi tôi sẽ biết vị trí center (C vị) này không phải muốn đứng là đứng .
Bạn thấy sao?