Thầm Lặng – Chương 7

Sau này, mỗi lần chúng tôi hẹn gặp nhau, họ lại nhắc đến những câu chuyện đó không biết bao nhiêu lần.

 Tôi lặng lẽ ngồi nghe, im lặng ăn uống, thỉnh thoảng mỉm mà không hỏi quá nhiều câu hỏi.

 Tôi biết, những cặp đôi nhau sâu đậm không quan tâm đến phản ứng của người xem.  Yêu nhau nhiều năm, tốt nghiệp là kết hôn, như thể đó là bằng chứng cho sự hạnh phúc của họ.

 Mỗi lần nhắc đến việc kết hôn, tôi lại thấy Nam Dao mỉm , đôi mắt cong cong, khóe môi đỏ tươi, ánh mắt ấy lấp lánh mang theo chút ngượng ngùng.

 Khi ấy Liễu Dực, tôi biết trong lòng ấy chỉ có một người duy nhất.

sau này trong vô số những đêm tôi tự hỏi bản thân, xác định rằng cảm của tôi dành cho Nam Dao không phải chỉ là nhất thời, và sau đó có vài lần tôi không kìm ấy lâu hơn một chút, tôi cũng không cảm thấy hoảng hốt.

 Tôi biết, ấy sẽ không để ý.

 Sau này, khi Liễu Dực đi công tác, trước khi đi cậu ấy còn rằng hãy chăm sóc tốt cho " vợ" của cậu ấy, biết đâu nếu ấy vui thì sẽ giới thiệu cho tôi.

 Trong lòng tôi cảm thấy cay đắng, chỉ có thể mỉm và gật đầu.

 Mỗi ngày tôi đều muốn gặp ấy.

 Trong một trăm lần muốn nhắn tin cho ấy, tôi chỉ cho phép mình quan tâm đến hình của ấy một lần, giữ khoảng cách bè với ấy.

 Cô ấy thỉnh thoảng sẽ than phiền với tôi về việc viết luận văn căng thẳng, rằng mình đã mệt mỏi đến mức sắp gục ngã, rồi cũng sẽ nhanh chóng thấy ánh sáng phía cuối đường hầm.

 Từ ấy, tôi lần đầu tiên biết về sự tồn tại của người trai ấy.

 Nhưng khi thực sự gặp ta, lại là một bóng hình lao từ tầng cao xuống.

 Ngày hôm đó sau khi tôi họp xong, không hiểu sao lại tự lái xe đến gần trường ấy vào giờ nghỉ trưa.

 Nam Dao quyết định ở lại trường trong kỳ nghỉ đông, lúc này hầu hết sinh viên đã về hết.

Tôi không kiềm chế , muốn giả vờ vô hẹn ấy gặp mặt.

 Rất nhanh ấy đã trả lời, rằng trai bảo ấy đi việc, không biết khi nào mới xong.

 Tôi cất điện thoại đi, trong lòng đầy thất vọng, đột nhiên thấy một bóng người lao xuống từ tầng trên.

 Ngay lập tức, tôi cảm thấy sợ hãi, trong lòng dâng lên một cảm giác không lành. Nhân lúc bảo vệ và nhân viên trường tụ tập quanh thi thể, tôi vội vàng chạy vào tòa nhà.

 Theo ký ức, tôi chạy đến tầng mà người đó có thể đã nhảy xuống, trong lúc hoang mang, tôi nghe thấy một âm thanh lạ.

 Âm thanh đó trầm đục, nghe thật đáng sợ.

 Tôi nín thở từ từ tiến lại gần, khi tôi đẩy cửa, tôi thấy Nam Dao quỳ dưới đất, cầm dao trái cây, từng nhát đâm vào bụng của một người đàn ông.

 Cô ấy trông mơ màng, tay run rẩy, máu vương trên mặt.

 Nhưng vẫn như không mệt mỏi, lại tiếp tục giơ dao lên, đâm vào bụng người đàn ông.  Tôi chặn tay ấy lại, gọi tên ấy, ấy không có phản ứng, đôi mắt vô hồn như bị trúng mê hoặc.

 Tôi quấn ấy trong chiếc áo khoác, xác nhận trong phòng không có camera giám sát, cũng gói dao trái cây trong áo rồi mang ấy ra khỏi đó qua cửa sau, đưa ấy về nhà tôi.  Nhìn vẻ mặt tái nhợt của ấy, tôi lo lắng không biết ấy sẽ phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn khi tỉnh lại.

 Lúc này người mà ấy muốn gặp nhất chắc chắn là Liễu Dực.

 Tôi đã thông báo cho Liễu Dực và cậu ấy đang trên đường đến.

 Nhưng tôi không ngờ, khi Nam Dao tỉnh lại, ấy lại quên hết mọi chuyện.

 Cô ấy tôi ngây ngẩn, từ từ nhận lấy cốc nước tôi đưa cho, uống một chút để dịu cổ họng. Sau khi cổ không còn khô, câu đầu tiên của ấy lại là:

 "Chào , xin hỏi là..."  Tôi sững sờ, không thể thốt lên lời.

 Cô ấy xung quanh, lại hỏi:

 "Xin hỏi đây là đâu?"

"Thật sự cổ họng tôi khô rát, khi xử lý hiện trường thi thể tôi không cảm thấy lo lắng, lúc này, trái tim tôi lại như tiếng trống đập mạnh.

Vì tôi cần phải một chút thay đổi, theo đuổi những khao khát thật sự trong lòng mình.

“Đây là... nhà của chúng ta.”

Ký ức của Nam Dao không hoàn toàn biến mất, chỉ là mất đi một số mảnh ghép.

Cô ấy mơ hồ nhớ có một trai nhau nhiều năm, và sự hiện diện của tôi đã lấp đầy khoảng trống trong ký ức đó.

Tôi ngồi bên giường, vuốt tóc ấy an ủi.

Nói rằng ấy gặp tai nạn trên đường, chủ xe bỏ chạy, do cú va đập mạnh mà ấy mất đi một phần ký ức.

Điều này là bình thường, không cần ép bản thân nhớ lại.

Cô ấy gật đầu, có chút sợ hãi thử thăm dò ôm lấy eo tôi, tựa đầu vào vai tôi.

Cảm nhận mái tóc mềm mại và cơ thể ấm áp của ấy, tôi không dám thở mạnh, mãi lâu sau mới nhớ ra phải đặt tay lên lưng ấy, nhẹ nhàng vỗ về.

Khi Liễu Dực đến, tôi vừa cho Dao Đạo uống xong thuốc và tôi ấy ngủ.

Cậu ấy thấy Dao Dao ngủ và vẫn nắm chặt tay tôi, thì cũng hiểu ra một phần.

Cậu ấy không ầm ĩ, mà lặng lẽ nghe tôi kể về những chuyện đã xảy ra với Dao Dao.

Cuối cùng, cậu ấy nhắc đến hành lý của mình, .

“Nếu ấy gặp tôi có lẽ sẽ nhớ lại tất cả, bây giờ như cũng tốt.”

Cậu ấy khổ và vỗ vai tôi.

“Cảm ơn cậu.”

Tôi cúi đầu không biết gì, trong lòng lại mong cậu ấy mau rời đi.

Vì Dao Dao ngủ rất nông, tôi lo ấy sẽ tỉnh dậy.

Nhưng bước chân của Liễu Dực dường như dính chặt ở cửa, một lúc sau cậu ấy .

“Cảnh sát kiểm tra thi thể, thấy vết thương ở bụng, không tìm thấy hung khí, chắc chắn sẽ cảm thấy nghi ngờ.”

“Đưa dao cho tôi đi.”

Tôi không ngờ cậu ấy lại đến mức này.

Tôi cũng đã điều tra qua, những năm qua Cao Cường đã không ít lần học sinh, các camera giám sát xung quanh văn phòng ông ta đã bị can thiệp, có lẽ là để thuận tiện cho hành của ông ta, dấu vết của tôi vẫn chưa bị phát hiện.

Tôi luôn nghĩ nếu không còn cách nào khác thì sẽ nhận tội thay.

Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi thà rằng Dao Dao mãi mãi không hồi phục ký ức, không ngờ Liễu Dực và tôi lại nghĩ giống nhau.

Liễu Dực lấy con dao, rồi không quay lại nữa.

Tôi biết mình thật đê tiện, trong một bi kịch như thế này mà tôi là người duy nhất hưởng lợi.

Tôi đã đánh cắp thời gian của họ, cái gì đã ăn cắp thì luôn sống trong nỗi lo sợ.

Dao Dao chưa tốt nghiệp, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, sau khi hồi phục thì dần dần công việc dịch thuật tại nhà.

Thời gian Liễu Dực ra tù luôn là một cột mốc đếm ngược trong lòng tôi.

Sau này chúng tôi có con.

Một buổi sáng, từ xa tôi thấy trong đám đông có một người phụ nữ cao ráo, mặc dù rất xa, tôi biết ta đang Dao Dao.

Những câu chuyện về việc Dao Dao ép Liễu Dực mặc đồ nữ tôi đã nghe đến mức tai cũng nổi cả vảy rồi, nên tôi không nghi ngờ gì nữa, đó chính là cậu ấy.

Cậu ấy không xuất hiện trực tiếp mà ngụy trang và từ xa, điều đó khiến tôi yên tâm hơn một chút.

Tôi và cậu ấy gặp nhau, đến nơi cậu ấy hiện đang ở, phát hiện ra đó là khách sạn mà Dao Dao thường xuyên đến khi học thạc sĩ.

Câu đầu tiên của Liễu Dực là:

“Tôi thấy ấy bây giờ sống khá tốt, tôi cũng yên tâm rồi.”

Tảng đá trong lòng tôi rơi xuống, biết rằng cậu ấy không còn suy nghĩ gì khác nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...