Coi như vì đứa bé trong bụng, vì cha nó mà tích đức.
Dù Mạnh Kính Chiêu có từng lừa tôi chuyện gì, tôi cũng chỉ cầu bình an trở về.
Tôi không muốn góa phụ trẻ, giàu có độc.
“A Việt, gọi điện cho gia đình ta đi.”
Tôi liếc Giang Nhược, ta như người hoảng loạn, tinh thần đã gần như sụp đổ.
“Thật là lợi cho ta quá.”
Tôi nhạt.
“Không hề lợi.”
Tôi ngoắc A Việt lại, ghé sát tai thì thầm mấy câu.
Vài ngày sau, gia đình Giang Nhược trong nước nhận tin.
Chỉ cần chuyển một triệu tệ, con họ sẽ bình an về nước.
Cùng lúc đó, nhà họ Giang cũng biết chính Chu Tấn Nhiên là người đã bỏ mặc Giang Nhược ở nước ngoài.
Giang gia và Chu gia cãi vã ầm ĩ.
Chu Tấn Nhiên bị dồn đến mức chẳng biết xoay xở sao.
Giang Nhược về nước, nhà họ Giang lấy cớ ta bị mất danh tiết, ép Chu Tấn Nhiên cưới ta.
Nghe đám cưới đã cãi vã kịch liệt.
Chu Tấn Nhiên còn ra tay đánh Giang Nhược.
Nhà họ Giang dĩ nhiên không bỏ qua, hai bên đánh nhau tơi bời.
Sau khi cưới, hai người sống như nước với lửa.
Nữ thần bạch nguyệt quang cao cao tại thượng trong lòng ta.
Cuối cùng lại biến thành người ta căm ghét nhất.
Chu Tấn Nhiên suốt ngày say xỉn, hễ về nhà là cãi nhau, tay đánh ta đã thành chuyện thường.
Nhưng đó đã là chuyện sau này.
Không còn liên quan gì đến tôi nữa.
À mà, một triệu tệ kia, tôi đem hết quyên góp cho quỹ từ thiện trẻ em và viện phúc lợi.
26
Khi đi, Mạnh Kính Chiêu chắc chắn sẽ kịp quay về trước lúc tôi sinh.
Nhưng đến tận một tuần trước ngày dự sinh, vẫn bặt vô âm tín.
Tin cuối cùng tôi nhận từ đã là bảy ngày trước.
Trong biệt thự bắt đầu râm ran bất an.
Ngay cả tôi cũng mấy lần nghe những lời bàn tán xấu.
Nghĩ một lúc, tôi gọi A Việt đến.
Tôi cho điều tra từng người hầu trong nhà.
Những kẻ bất mãn, có ý hai lòng đều bị đuổi đi xa.
Sau đó đóng kín cửa, không ai ra vào nữa.
Ba ngày trước ngày sinh, vẫn không có tin tức gì của .
A Việt không thể ngồi yên thêm nữa, khăng khăng đòi sang Mexico.
Còn tôi, đã gần như sụp đổ.
Một người sắp sinh, người càng lúc càng gầy.
“A Việt, cậu cứ đi đi. Dù sao cũng phải cho tôi một lời rõ ràng – sống hay chết.”
Nhưng A Việt là người Mạnh Kính Chiêu cố giữ lại.
Biết nơi kia nguy hiểm, vẫn để A Việt ở bên tôi.
“Nhưng Từ…” A Việt do dự, khó xử.
“Hay tôi đưa về nước trước đi. Ở đây không còn an toàn…”
Trong lòng ấy, Mạnh tiên sinh vẫn là quan trọng nhất.
Nhưng tôi đang mang cốt nhục của .
Hơn nữa, vì mất liên lạc quá lâu, đám kẻ thù cũ bắt đầu manh nha hành .
Mới hôm trước, A Việt cùng người đã bắt mấy kẻ lạ giấu súng rình rập ngoài tường rào.
“A Việt, tôi không về nước. Tôi và con sẽ ở đây đợi ấy.”
“Cô Từ…”
“Cậu cứ đi đi. Tôi một mình cũng .”
Tôi , giống như từng với Chu Tấn Nhiên.
Cũng đưa tay ra cho A Việt .
“Cậu xem đi, Từ Sơ Niệm này không ngã .”
“Cô ấy chịu hết mọi khổ, không sợ gì hết.”
A Việt bàn tay tôi – thứ đã chăm sóc bao lâu vẫn còn đầy sẹo.
Anh ấy bật khóc.
“Tôi không đi nữa. Tôi nghe lời tiên sinh, tôi phải bảo vệ chị và đứa bé.”
Tôi định khuyên ấy đi tìm Mạnh Kính Chiêu.
Có khi chỉ cần thêm sức ấy, Mạnh Kính Chiêu sẽ thoát hiểm.
Nhưng chưa kịp mở miệng, bụng tôi chợt đau thắt.
Cơn co thắt dữ dội khiến tôi không nổi.
Đến lúc đau đến gần ngất, trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ.
Tôi sẽ không chờ về kịp.
Không có bên cạnh khi sinh.
Anh từng hỏi tôi có sợ không.
Tôi bảo không sợ gì cả.
Nhưng thật ra, tôi sợ lắm – sợ đau, sợ khổ, sợ bị đánh chửi, sợ đói lạnh.
Cũng sợ cơn đau khi sinh con.
Cho nên, Mạnh Kính Chiêu, nếu ở đây thì tốt biết mấy.
Nếu ở đây… thì tốt biết bao.
27
A Việt và mấy người đưa tôi vào bệnh viện.
Vừa đẩy vào phòng sinh, y tá còn chưa kịp đóng cửa.
Một bàn tay khỏe mạnh bất ngờ đẩy bật cửa ra.
“Sơ Niệm…”
Tôi nằm trên bàn đẻ, mơ màng giữa cơn đau và hôn mê.
Lại lờ mờ nghe giọng .
Tôi cố mở mắt, cố cho rõ xem có phải thật không.
Nhưng không còn chút sức nào.
Chỉ cảm nhận một bàn tay to ấm áp nắm thật chặt tay tôi.
Nhiệt độ và sức lực quen thuộc đến mức tôi yên lòng ngay.
“Sơ Niệm.”
Mạnh Kính Chiêu cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi.
“Anh về rồi, Sơ Niệm.”
Ca sinh của tôi cũng xem như thuận lợi.
Bác sĩ cơ thể tôi rất ổn, đủ điều kiện sinh thường.
Sinh thường xong đau một chút rồi hết, không khổ như mổ đẻ phải chịu đau nhiều ngày.
Nhưng Mạnh Kính Chiêu thì sợ đến mức hoảng.
Giữa ca sinh, vì quá căng thẳng rối bác sĩ mà bị “mời” ra ngoài.
Tôi trong phòng sinh khóc thét, Mạnh Kính Chiêu ở ngoài cũng khóc.
A Việt tận mắt chứng kiến mà ngây người.
Dù bị Mạnh tiên sinh dọa nạt không cho kể lại, ấy vẫn len lén cho tôi biết khi tôi vừa ra phòng hồi sức.
Nghĩ đến đó tôi bật , đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
Cho dù mình mạnh mẽ đến đâu, chịu bao nhiêu khổ.
Nhưng ai mà chẳng muốn người khác thương , ai đó nâng niu trong lòng bàn tay.
Sau khi tôi sinh chưa lâu, Mạnh Kính Chiêu đã đặt lịch triệt sản.
Mẹ già nhà họ Mạnh ban đầu không hài lòng.
Nhưng bế chắt trong tay rồi lại hài lòng đến mức không thêm gì.
Lần này trở về, mang trên người đầy vết thương.
Khoảng thời gian mất liên lạc, chính là vì thương tích quá nặng.
Tôi không hỏi gì thêm.
Chỉ đợi đến khi con ba tháng, cơ thể tôi hồi phục hoàn toàn.
Tôi kéo đi chùa.
Anh không tin Phật. Tôi tin.
Chỉ mong Bồ Tát thấy lòng thành của tôi mà phù hộ cho .
Khi tôi dâng hương quỳ xuống, Mạnh Kính Chiêu bỗng thì thầm.
“Sơ Niệm, em không biết mang bao nhiêu tội nghiệt…”
Là cố ý đổi thuốc, là sắp đặt vụ nổ khiến bệnh viện mất điện.
Sau đó lại lừa tôi rời khỏi Trung Quốc để đến bên .
Anh không tin Phật.
Anh không sợ bị Phật trách .
Anh chỉ sợ – sợ tôi ghét , sợ tôi tránh xa .
Chỉ sợ, sự tham lam với tôi không bao giờ tha thứ.
Tôi quay đầu , đưa cây hương cho .
“Anh không biết thôi, Phật ở đây rất linh, cũng rất từ bi.”
Mạnh Kính Chiêu cầm hương, tôi quỳ nghiêm trang.
Cuối cùng cũng học theo, quỳ xuống bên cạnh tôi.
Tôi ngước lên tượng Phật trang nghiêm từ bi.
Còn Mạnh Kính Chiêu thì cứ nghiêng đầu tôi mãi.
Chúng tôi không hề hay biết.
Rằng chỉ một lần ngoảnh đầu nhau năm ấy, đã định sẵn một đời một kiếp.
Hết.
Bạn thấy sao?