“Anh Mạnh…”
“Giang Lục Hoa, không chỉ mày vào, người của mày còn đánh bị thương ba cảnh sát.”
“Anh Mạnh, tôi xin ! Tôi thề không dám nữa, tôi tự chặt tay để thề…”
“Muộn rồi.”
“A Việt, đưa hắn đến đồn cảnh sát.”
“Anh Mạnh…” Gã tái mặt hoảng loạn, biết rõ vào đồn chỉ có đường chết.
“Mày nghĩ đến vợ con mày đi.”
Gã đàn ông bỗng dưng im bặt.
Mạnh Kính Chiêu bước ra ngoài sân, người hầu đưa tới khăn nóng.
Anh cẩn thận lau tay, cúi người lên xe, giọng vẫn bình thản.
“Chỗ này dọn sạch đi. Mốt ấy đến, đừng để ấy sợ.”
21
Biệt thự của Mạnh Kính Chiêu chiếm diện tích cực lớn.
Mấy khu vườn với muôn vẻ phong cảnh, bốn mùa đều mang một dáng dấp riêng.
Giờ đã là mùa đông, trong vườn vẫn đầy hoa nở rực rỡ.
Dãy nhà trắng xây lệch tầng hài hoà, đưa tôi đến vẫn là căn chính ở toà số một.
Căn phòng ngủ master chiếm trọn hai tầng, bày biện vẫn giống hệt đêm hôm đó.
Vừa đẩy cửa bước vào, mặt tôi đã hơi đỏ.
Mạnh Kính Chiêu đón lấy vali của tôi, bảo người hầu ra ngoài.
“Em nghỉ chút rồi đi rửa mặt đi, để tôi sắp xếp.”
“Anh Mạnh, để tôi tự rồi…”
“Em đang mang thai, đã rất vất vả rồi.”
Mạnh Kính Chiêu nắm tay tôi, kéo tôi ngồi xuống sofa.
Tôi mở vali, bắt đầu sắp quần áo.
Đồ mặc ngoài và các vật dụng thì còn đỡ.
Nhưng khi bắt đầu xếp cả nội y của tôi, tôi thật sự không ngồi yên nổi.
“Anh Mạnh.”
Tôi bật dậy, hiếm khi bầu bì mà thân thủ lại lanh lẹ đến .
Tôi giật phắt mớ đồ lót khỏi tay .
Có lẽ mặt tôi đỏ quá, nên Mạnh Kính Chiêu cũng không ép thêm.
Tôi luống cuống xếp gọn chỗ nội y.
Thậm chí không để ý ngăn kéo ấy còn có cả đồ lót của .
Lúc tôi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Tôi hoàn toàn không biết.
Mạnh Kính Chiêu đứng thật lâu trong phòng thay đồ rộng lớn.
Cuối cùng, khi tủ quần áo vốn toàn đen trắng xám nay thêm vài màu sắc tươi tắn.
Khoé mắt chậm rãi phủ một tầng ý .
22
Tôi thật ra biết rất ít về Mạnh Kính Chiêu.
Trong mắt tôi, hẳn là người xuất thân rất tốt.
Làm ăn quy củ, đứng đắn, buôn bán lớn.
Nên lúc đầu tôi không hề nghĩ mấy lời qua điện thoại lại nặng nề đến .
Cho đến khi vô nghe A Việt .
Lần này phải đi Mexico.
Đối mặt là loại người hung ác nhất.
“Đám dưới tay Mạnh lén mấy chuyện không đụng.”
“Giờ phải đích thân dọn đống rắc rối đó, muốn rút sạch sẽ ra ngoài không biết bao nhiêu phiền toái, nguy hiểm.”
“Nhưng Từ à, thật là phúc tinh của ông chủ chúng tôi. Cô mang giọt máu của ông ấy là chuyện đại hỷ…”
“Nếu thật xảy ra chuyện không hay, ít nhất ông ấy vẫn có máu mủ lưu lại trên đời…”
Nói đến đây A Việt bắt đầu lau nước mắt.
Tôi ấy khóc, trong lòng cũng nặng trĩu, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Mạnh Kính Chiêu đúng lúc về, thấy tôi bị A Việt khóc, hiếm khi nổi giận.
“Đừng mắng ấy nữa.”
Tôi kéo tay áo Mạnh Kính Chiêu, mắt đỏ hoe .
“Anh Mạnh, tối nay ở lại với tôi và con nhé.”
Những ngày đầu đến đây, phòng ngủ lớn trên lầu hai chỉ mình tôi ngủ.
Mạnh Kính Chiêu ở phòng khách.
Nói cho cùng, chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần.
Dù từng lên giường, dù đã có con.
Nhưng thật ra vẫn chẳng thể gọi là quen thuộc.
Cho nên, khi Mạnh Kính Chiêu mặc áo choàng tắm, vòng tay ôm tôi vào lòng.
Cơ thể tôi vẫn hơi cứng đờ.
Nhưng chỉ nhẹ nhàng vén tóc trên trán tôi, hôn lên giữa hai hàng lông mày rồi không thêm gì nữa.
Trong bóng tối, tôi nắm tay đặt lên bụng mình.
“Anh Mạnh, sờ thử bé con đi.”
Hơi thở của chậm lại trong khoảnh khắc đó.
Rất lâu sau mới bình ổn lại.
Bàn tay khô ráo ấm áp, dịu dàng vuốt ve bụng tôi đang nhô lên.
Cơn buồn ngủ dần kéo tới.
“Sơ Niệm.”
Khi tôi sắp ngủ, khẽ hôn lên khoé môi tôi.
“Xin lỗi em, Niệm Niệm.”
Lúc đó tôi mệt quá, không hỏi vì sao .
Sau này, mãi đến khi đi rồi, tôi cũng quên không hỏi.
Phải rất lâu rất lâu về sau, khi con chúng tôi gần vào lớp một.
Anh mới trong một đêm say, thì thầm thú thật.
Thế gian này gì có nhiều bất ngờ hay trùng hợp.
Chỉ là người có lòng, từng bước từng bước trải sẵn con đường cho người mình thích mà thôi.
23
Đêm trước khi Mạnh Kính Chiêu đi Mexico, vẫn ở lại phòng ngủ chính.
Lúc ấy tôi đã mang thai gần 5 tháng.
Có lẽ vì tinh thần thư thái, ăn uống nghỉ ngơi điều độ.
Cơ thể từng suy nhược nặng nề cũng đã hồi phục gần như bình thường.
Người tôi đầy đặn hơn, khuôn mặt có nét tròn trịa, đã ra dáng bà bầu.
Thật ra, mấy ngày này tôi nhận ra sự kìm nén của Mạnh Kính Chiêu.
Dù sao cũng đang ở tuổi tráng kiện, khỏe mạnh.
Mà tôi, dù mang thai, vóc dáng vẫn chưa thay đổi nhiều.
Da dẻ mượt mà, sắc mặt hồng hào.
Tôi mang thai nên hay buồn ngủ, thỉnh thoảng vẫn lơ mơ nghe tiếng nửa đêm dậy vào phòng tắm xả nước lạnh.
Vì thế, tối hôm đó khi hôn chúc ngủ ngon như thường lệ.
Tôi không chỉ đáp lại mà còn chủ ôm lấy .
Không ai biết.
Tôi thường hay mơ một giấc mơ.
Trong mơ không phải quãng thời gian khổ cực đó.
Mà luôn là khoảnh khắc chúng tôi lần đầu gặp nhau.
Tôi vùng vẫy tuyệt vọng, hét lớn bằng tiếng Trung cầu cứu.
Anh là gương mặt Đông Á duy nhất trong đám người đó, vây quanh như vua.
Thật ra tôi chẳng trông mong gì – cọng rơm cứu mạng thường chẳng cứu nổi ai.
Nhưng đã dừng chân, quay đầu tôi thảm .
Sau đó một câu gì đó với đám thuộc hạ.
Ngay lập tức, bọn chúng hoảng sợ buông tay.
Tôi run rẩy ôm chặt người, cố che đi quần áo rách nát.
Thì một chiếc áo khoác dày của đàn ông khoác lên vai tôi, bao phủ cả người.
Anh vươn tay về phía tôi – bàn tay thon dài có đeo chuỗi hạt đàn hương.
Khoảnh khắc ấy, tôi ngỡ mình đã gặp một vị thần biết lòng.
24
“Niệm Niệm, đừng trêu .”
Mạnh Kính Chiêu giữ lấy tay tôi.
“Vì sao lại không ?”
Anh khẽ bất đắc dĩ, hôn lên đầu ngón tay tôi.
“Em biết rõ mà.”
“Em gần 5 tháng rồi, bác sĩ vẫn mà.”
Tôi đỏ mặt vẫn dám thẳng vào mắt .
“Hay là… không muốn?”
“Anh sợ đau em và con.”
Bàn tay đặt lên bụng tôi, khẽ thở dài.
“Ngủ đi, ngoan.”
Tôi cuối cùng cũng né ánh mắt , vùi gò má nóng bừng vào ngực .
“Anh Mạnh, bác sĩ , chỉ cần không mạnh quá thì không sao.”
Anh im lặng, vòng tay ôm tôi từ từ siết chặt cứng như đá.
Tôi cắn môi, xoay người trong lòng .
“Em tra mạng rồi, tư thế này… sẽ không đè lên bụng.”
“Từ Sơ Niệm…”
Những nụ hôn nóng rực rơi dày đặc trên gáy và vai tôi.
Giọng khàn khàn như nén lửa.
“Ai dạy em mấy trò dụ đàn ông thế này?”
“Trên mạng nhiều lắm…”
Anh cúi đầu, hôn vấn vít bên tai tôi.
“Không thoải mái thì với .”
“Nói thì sẽ dừng à?”
Tôi cũng chẳng biết mình lấy đâu ra can đảm.
Cũng không hiểu sao trong xương tủy lại có mặt bướng bỉnh như .
Nhưng vừa dứt lời, tôi lại co rúm như chim cút, hối hận đến mức mặt càng đỏ hơn.
Mạnh Kính Chiêu siết chặt tôi từ phía sau.
Giọng khàn khàn bên tai.
“Không.”
“Nhưng Niệm Niệm… sẽ dịu dàng hơn.”
Chết thật.
Có lẽ không biết.
Từ rất lâu rất lâu rồi.
Tôi đã trầm luân trong thứ dịu dàng đó của .
25
Sau khi Mạnh Kính Chiêu đi hai tuần, tôi ra ngoài đi dạo.
Tình cờ gặp lại Giang Nhược.
Mà ta vừa thấy tôi đã hoàn toàn khác trước.
Nắm chặt tay tôi, khóc lóc cầu xin tôi cứu ta, đưa ta về nước.
Lúc đó tôi mới sực hiểu.
Hóa ra lời Chu Tấn Nhiên trong bệnh viện hôm trước.
Không phải chỉ để hù dọa.
Chỉ là, người họ hàng bên đây của Giang Nhược cũng có chút thế lực.
Lẽ nào cũng không che chở nổi ta?
Sau đó A Việt kể cho tôi nghe.
Cái người họ Giang Lục Hoa của Giang Nhược đã bị kết án tử hình.
“Niệm Niệm, tôi xin …”
Giang Nhược quỳ sụp xuống, ôm chặt chân tôi, khóc lóc van xin.
Tôi cúi đầu ta.
Giang Lục Hoa đi tù, ta còn có thể khá hơn sao?
Bị Chu Tấn Nhiên bỏ rơi ở xứ người, giống hệt tôi ngày trước.
Chỉ khác là, ta không may mắn như tôi.
Không gặp Mạnh tiên sinh.
A Việt vốn định đuổi ta đi, tôi đặt tay lên bụng mình.
Trong lòng nghĩ – Giang Nhược xấu thật, tội cũng không đến mức chết.
Hồi đó ta châm ngòi thật, người đáng trách nhất vẫn là Chu Tấn Nhiên.
Bạn thấy sao?