Nhưng chỉ quần áo, xe cộ, thói quen sinh hoạt cũng đoán .
Bối cảnh ta sâu không lường nổi.
Hôm đó, khi rời đi vào buổi sớm, ta khoác áo hỏi tôi có muốn theo ta không.
Trong hoàn cảnh đó, đi theo ta quả thật là lối thoát tốt nhất.
Nhưng tôi đã từ chối.
Tôi không muốn tiếp tục sống như một kẻ ký sinh người ta ghét bỏ.
Anh ta bị từ chối không khó tôi.
Còn để lại cho tôi một khoản tiền.
Nhưng tôi không lấy.
Anh ta cứu mạng tôi, tôi ở cùng ta một đêm, coi như huề.
Ba tháng sau đó tôi không gặp lại.
Chỉ là sống bấp bênh khổ cực.
Dần dần học cách tự nuôi sống mình, tính toán chi ly.
Học cách sắc mặt người khác, không còn tùy hứng ngu ngốc.
Mệt mỏi nhất, khổ sở nhất cũng từng khóc lóc, từng hối hận.
Có lúc mệt đến mức bò không nổi, cũng nghĩ hay là quay lại tìm Mạnh Kính Chiêu.
Nhưng cuối cùng vẫn cắn răng chịu đựng.
Dựa dẫm đàn ông một lúc, cả đời cũng phải thấp hơn người ta một bậc.
Nhà họ Từ sản, tôi chẳng còn là thiên kim gì nữa.
Nếu còn giữ bệnh công chúa.
Cả đời sau chỉ có thể sống nhờ kẻ khác.
Nhưng tôi không muốn sống như thế nữa.
12
Dì ấy chăm tôi uống nước ăn chút gì đó xong.
Tôi lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này không yên, cuối cùng còn mơ thấy Mạnh tiên sinh.
Anh ngồi trên sofa trong phòng khách, tư thế nhàn nhã châm xì gà.
Tôi bị người dẫn vào, đứng đó rất lâu.
Anh ta mới ngẩng đầu liếc tôi: “Từ Sơ Niệm.”
“Mạnh tiên sinh…”
Đôi mắt ta lạnh lùng, hờ hững.
Nhìn người cứ như có một tầng sương mù không tan .
Rõ ràng gần trong gang tấc, mà cũng như xa tận chân trời.
Trong mơ, ta gọi tên tôi rồi không gì thêm.
Cho đến khi xì gà tàn hết.
Áo sau lưng tôi ướt đẫm mồ hôi.
Trong mơ, bụng tôi đã hơi lớn.
Nhưng thân thể vẫn rất yếu, đứng lâu là không chịu nổi.
Lúc tôi sắp ngã xuống, ta mới chậm rãi mở miệng.
“Ai cho gan, dám lén mang thai con của Mạnh Kính Chiêu?”
“Mạnh tiên sinh, tôi không có…”
“Thuốc chuẩn bị tôi đều uống rồi, không tin có thể xem camera.”
Tôi vội vàng giải thích, ta hoàn toàn không tin.
Chỉ mệt mỏi khoát tay, ra hiệu cho vệ sĩ lôi tôi ra.
“Mạnh tiên sinh, Mạnh tiên sinh đừng…”
Tôi vừa khóc vừa kêu, thế là bừng tỉnh từ trong mơ.
Mở mắt ra vẫn mơ hồ, miệng còn lẩm bẩm gọi “Mạnh tiên sinh”.
“Gặp ác mộng gì thế?”
“Khóc như trẻ con .”
Trong tầm mờ mịt, hiện ra gương mặt một người đàn ông phương Đông điển trai.
Đôi mắt màu hổ phách, giọng phổ thông chưa thật chuẩn trầm thấp rất dễ nghe.
Anh ta mặc âu phục đen may đo thủ công, ngồi bên giường tôi.
Đang dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
Khung cảnh vừa lạ lùng, vừa bất ngờ lại có phần hòa hợp kỳ quái.
Tôi ngơ ngẩn ta, quên cả khóc: “Mạnh tiên sinh?”
13
“Là tôi.”
Anh ta đặt chiếc khăn ướt qua một bên, nhẹ giọng đáp.
Tôi lấy lại tinh thần, cuống quýt muốn ngồi dậy.
Mạnh Kính Chiêu giơ tay ấn tôi xuống.
“Nằm yên.”
Tôi không kịp nghĩ gì, vội vã giải thích.
“Mạnh tiên sinh…”
“Hôm đó thuốc chuẩn bị tôi uống hết rồi, có thể hỏi người trong nhà, cũng có thể xem camera.”
“Tôi không hiểu vì sao vẫn có thai.”
“Phát hiện mang thai tôi đã ngay lập tức đến bệnh viện.”
“Nhưng lại gặp phải bạo , bệnh viện mất điện, nên không kịp phẫu thuật.”
Tôi biết với người như Mạnh Kính Chiêu.
Một chữ dối cũng không nên có.
“Bây giờ có thể lập tức sắp xếp bệnh viện phẫu thuật.”
“Nếu không yên tâm, có thể tự mình chờ đến khi ca mổ xong…”
“Từ Sơ Niệm.”
Anh ta đột ngột cất tiếng.
Giống hệt trong mơ, giọng trầm thấp bình thản gọi tên tôi.
Chỉ là trong mơ, giọng điệu ta lãnh đạm mệt mỏi.
Còn bây giờ, lại dịu dàng hơn.
“Tôi tin Phật, không sinh linh.”
Mạnh Kính Chiêu , ánh mắt lại tôi.
Đôi mắt vốn hờ hững đó, theo giọng ôn hòa, cũng lộ chút dịu dàng.
“Huống hồ, đó là cốt nhục của tôi.”
Anh ta hơi nghiêng người, ngón tay dài vén tóc ướt trên trán tôi.
“Yên tâm dưỡng thai, đừng nghĩ lung tung.”
“Mạnh tiên sinh?”
Ngón tay ta rời khỏi, đứng thẳng tôi.
Đôi mắt như luôn không vui không giận, không lộ cảm .
“Trừ khi, em thật sự không muốn giữ nó.”
14
Ngày xuất viện, Mạnh Kính Chiêu lại hỏi tôi lần nữa.
“Từ Sơ Niệm, đi với tôi chứ?”
Nhưng lần này tôi không còn đáp ngay như trước.
Anh ta mặc áo khoác đen đơn giản, phía sau có vệ sĩ và trợ lý.
Rõ ràng là người trông điềm đạm ôn hòa.
Nói chuyện cũng chậm rãi, không gợn sóng.
Nhưng chỉ đứng đó thôi đã khiến người ta thấy áp lực.
Tôi không còn là Từ Sơ Niệm ngu ngốc ngây thơ ngày xưa.
Theo ta, có thể đoán trước sẽ là cuộc sống cơm no áo ấm, vô ưu vô lo.
Nhưng cũng có thể đoán trước đó là đời chim trong lồng, rối trên tay người khác.
Nhưng khi ta tôi như .
Ánh mắt bình lặng ôn hòa đó lại khiến tôi nảy sinh ảo tưởng không nên có.
Như thể câu hỏi ấy thật sự có chút chân thành.
Lời từ chối nghẹn nơi cổ họng rất lâu mới thốt ra.
“Mạnh tiên sinh, tôi rất cảm ơn .”
“Nhưng thật lòng xin lỗi, tôi không thể đi cùng .”
Nói ra câu đó, không khí xung quanh như đông cứng lại.
Người đứng sau ta đều im lặng cúi đầu, không dám thở mạnh.
Tôi cũng thấy căng thẳng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Được thôi.”
Giọng Mạnh Kính Chiêu vỡ sự yên lặng ngột ngạt đó.
Sắc mặt ta không đổi, vẫn là bình thản khó dò.
“Chỉ là, vất vả cho em rồi.”
Tôi vội lắc đầu: “Không đâu, không cần lo cho tôi.”
Anh gật nhẹ.
“Tiền đủ dùng chứ?”
“Đủ rồi.”
“Có khó khăn gì, cứ tìm tôi.”
“Ừm.”
“Từ Sơ Niệm, lời này tôi không chơi.”
Tôi vội : “Mạnh tiên sinh, tôi biết, tôi sẽ không chuyện dại dột.”
“Được.”
Mạnh Kính Chiêu cuối cùng tôi thêm một cái.
Rồi xoay người lên xe.
Tôi theo chiếc xe rời đi, cho đến khi khuất hẳn.
Mới khẽ vuốt bụng mình, chậm rãi thở ra một hơi dài.
15
Xe chạy ra khỏi bệnh viện rất lâu.
Vẫn im lặng mãi, Mạnh Kính Chiêu bất ngờ mở miệng.
“A Việt, tôi có đáng sợ lắm không?”
“Anh Mạnh, trên đời khó tìm người nào ôn hòa hơn , sao lại hỏi thế?”
“Cô ấy… trông như rất sợ tôi.”
A Việt khựng lại một giây, cố gắng giải thích.
“Cô Từ chỉ là chưa hiểu rõ thôi, dù sao hai người cũng mới tiếp chưa lâu.”
Nhưng Mạnh Kính Chiêu như không nghe thấy lời A Việt.
Anh ta ra ngoài cửa xe, ngón tay dài xoay chuỗi tràng hạt gỗ đàn hương trên cổ tay.
Giống như tự lẩm bẩm.
“Có con rồi, ấy vẫn không chịu đi cùng tôi.”
A Việt im hẳn, không biết nên đáp gì.
Hôm ấy nghe Từ hoảng sợ kêu cứu, cứ tưởng ông chủ chỉ nhất thời lòng trắc ẩn nên ra tay cứu.
Dù sau đó đưa người về nhà, A Việt cũng không nghĩ nhiều.
Mạnh tiên sinh sống một mình bao năm nay.
Đừng lão thái thái nhà họ Mạnh sắp sốt ruột phát điên.
Ngay cả đám người thân cận như bọn họ cũng thấy xót xa.
Ai ngờ, ấy thà ra ngoài chịu khổ cũng không chịu ở lại.
A Việt cũng xuất thân nghèo khó.
Nhưng mấy ngày đó, Từ lăn lộn ở khu ổ chuột.
Vì miếng ăn mà lao đến mức đôi tay phồng rộp, chảy máu.
A Việt cũng không khỏi cảm phục.
Cô Từ sinh ra trong nhung lụa, từ bé chắc chưa từng rửa nổi một cái bát.
Vậy mà lại chịu khổ, chịu mệt như .
Không ai không khâm phục nổi.
Có lẽ chính vì sự cứng cỏi bướng bỉnh đó, lại càng khiến ông chủ thêm để tâm.
Mới âm thầm cho người bảo vệ ấy, còn phái người tín nhiệm nhất đi theo ấy về nước.
Sau này nghe tin Từ suýt sảy thai.
Ông chủ bỏ ngang bàn đàm phán mà đi.
Chuyến đi gấp gáp ấy, mọi người đều thấy hết.
Ngay cả A Việt còn tưởng từ nay nhà họ Mạnh sẽ có thêm một bà chủ.
Không ngờ, Từ vẫn không chịu ở lại.
A Việt muốn câu an ủi, vụng về chẳng lời nào.
Chỉ ông chủ lặng im, trong lòng cũng nặng trĩu.
“Ông chủ, nếu không thì… tôi đi trói Từ về nhé?”
Mạnh Kính Chiêu liếc A Việt một cái.
“A Việt, ai cũng không vào ấy.”
“Nhưng mà ông chủ…”
A Việt sốt ruột đến quên cả phép tắc.
“Nếu ấy vui , cứ để ấy tự do.”
“Ông chủ…”
“Đừng nữa.”
Mạnh Kính Chiêu khép mắt lại, A Việt đành bực dọc mà ngậm miệng.
Bạn thấy sao?