Suốt 4 năm quấn lấy Chu Tấn Nhiên, nhà tôi sản.
Bạch nguyệt quang của ta nhân cơ hội : “Vừa hay để ta nếm chút khổ sở, bớt đi cái tính kiêu căng.”
Chu Tấn Nhiên nghe lời ta, vứt tôi lại trên đường phố nơi xứ người.
Bốn tháng sau, tôi đầy thương tích quay về Bắc Kinh.
Ai cũng nghĩ tôi sẽ tiếp tục bám lấy Chu Tấn Nhiên không buông.
Nhưng tôi chủ tránh mặt ta, trả lại quà của ta.
Hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Chu Tấn Nhiên với bè: “Cuối cùng cũng đá miếng cao dán chó này.”
Nhưng đến ngày tôi rời khỏi Bắc Kinh, ta lại hồn bay phách lạc đuổi theo đến sân bay, giọng run rẩy cầu xin tôi.
“ Sơ Niệm, em ở lại đi, chúng ta cứ như trước không?”
Tôi cong mắt , chỉ vào bụng hơi nhô lên: “Chu Tấn Nhiên à, xem, chúng ta còn có thể như trước à?”
01
Ngày trở về Bắc Kinh với đầy vết thương, là trợ lý Lâm của Chu Tấn Nhiên đến sân bay đón tôi.
Lúc tôi đến, phòng VIP rất náo nhiệt.
Vừa bước tới đã nghe giọng Chu Tấn Nhiên: “Tôi thấy Từ Sơ Niệm cũng có tiến bộ đấy, ngoan ngoãn hơn nhiều.”
“Cái tính tiểu thư kiêu ngạo đó, sớm nên mài cho bớt đi.”
“Nữ thần Giang đúng, giờ nhà Sơ Niệm sản rồi, còn là tiểu thư nhà giàu gì nữa.”
“Cô ta mà còn như trước, ai chịu nhường nhịn?”
“Chỉ tội cho Tấn Nhiên, chắc ta lại bám riết không buông.”
Chu Tấn Nhiên giễu cợt: “Tôi không biết chắc? Cô ta chính là miếng cao dán chó.”
Vừa dứt lời thì thấy tôi đẩy cửa bước vào.
Mọi người đang cũng im bặt.
Trong mắt họ hiện lên kinh ngạc, bất ngờ, không dám tin.
Bốn tháng trước tôi còn rạng rỡ, kiêu căng hết mức, đúng kiểu thiên kim tiểu thư.
Giờ thì tiều tụy, gầy rộc, như người vừa trốn khỏi địa ngục.
Giang Nhược vốn luôn tao nhã mở miệng hỏi han: “Sơ Niệm, sao em lại thành ra thế này? Mau vào đi...”
Nhưng tôi đứng yên, không bước.
Cũng không như trước kia, thấy ta ngồi cạnh Chu Tấn Nhiên là mặt mày sa sầm, cáu kỉnh, ba câu đã bị chọc giận, khóc lóc om sòm với Chu Tấn Nhiên.
Những buổi tụ họp như thế luôn kết thúc trong ầm ĩ, khiến nhiều người ghét tôi.
Nghĩ đến đây, tôi chỉ thấy nực .
“Cô đứng đó gì? Không vào à.”
Chu Tấn Nhiên nhíu mày tôi, ánh mắt là vẻ chán ghét, khó chịu mà tôi quá quen thuộc.
02
Tôi cụp mắt, khẽ nhạt.
“Chu Tấn Nhiên, cảm ơn đã bảo trợ lý Lâm ra sân bay đón tôi.”
“Từ Sơ Niệm?”
“Hôm nay tôi tới là để trả lại cái này.”
Tôi lấy từ túi áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ đưa qua.
Đó là sợi dây chuyền hàng hiệu bình thường.
Cũng là quà sinh nhật duy nhất ta tặng tôi suốt ngần ấy năm.
Tôi từng rất thích, rất quý, chỉ dám đeo đúng ngày sinh nhật.
Nhưng bây giờ, tôi không cần nữa.
Chu Tấn Nhiên không nhận, mặt lạnh như băng, môi mím chặt.
Tôi ngần ngại một chút rồi đặt hộp lên bàn bên cạnh.
“Sơ Niệm, tay cậu...”
Một gần tôi nhất khẽ kêu lên.
Ánh mắt Chu Tấn Nhiên lập tức dừng trên tay tôi.
Mu bàn tay đầy vết nứt nẻ, đầu ngón tay vốn mịn màng nay lại phồng rộp, chảy máu, đóng vảy cứng, méo mó xấu xí.
Tôi rụt tay vào tay áo, ngẩng đầu ta.
“Chu Tấn Nhiên, hôm nay còn một chuyện cuối.”
“Chuyện gì?” Giọng ta lạnh đến thấu xương.
“Mấy năm qua bám lấy , thấy rất phiền phải không.”
Tôi mỉm xin lỗi.
“Trước kia tôi không hiểu chuyện, quá ngang bướng, tôi xin lỗi .”
“Sau này, sẽ không thế nữa.”
Nói xong, tôi không nấn ná thêm mà quay người đi thẳng.
Khi bước ra cửa, Chu Tấn Nhiên gọi giật lại.
“Từ Sơ Niệm.”
“Tốt nhất , đừng dối rồi tự tát vào mặt mình.”
Bước chân tôi khựng lại không ngoái đầu.
“Được.”
03
Đêm nhà gặp chuyện, tôi còn đang ở nước ngoài.
Ba – người thương tôi nhất – không cứu .
Không lâu sau, mẹ tôi bán hết tài sản.
Trực tiếp sang Mỹ nương nhờ cậu.
Bà để lại cho tôi duy nhất căn hộ nhỏ này.
Tôi không trách bà bỏ tôi lại, ngược lại còn biết ơn.
Ít nhất bà không để tôi lang thang ngoài đường.
Chiếc giường này tuy nhỏ còn tốt hơn nhiều so với bốn tháng phải chen chúc 7-8 người trong hầm ngầm.
Đêm đầu tiên ở đây, tôi đã ngủ một giấc ngon nhất trong 4 tháng qua.
Cho đến khi chuông cửa đánh thức tôi.
Nhìn qua mắt mèo thấy Chu Tấn Nhiên, tôi hơi bất ngờ.
Nhưng nhớ ra ta cũng có một căn hộ ở đây.
Tôi mở cửa, chưa kịp để ta đã trước.
“Xin lỗi, tôi sẽ dọn đi ngay. Căn hộ này tôi sẽ nhờ môi giới bán.”
“Từ Sơ Niệm, ý là gì?”
Không biết có phải ảo giác không mà sắc mặt ta tối sầm lại khi nghe .
“Hôm nay tôi dọn luôn, đảm bảo sẽ không còn thấy tôi.”
Nói xong, tôi cầm điện thoại gọi môi giới.
Điện thoại vừa kết nối, Chu Tấn Nhiên bất ngờ giật lấy rồi ném mạnh xuống đất.
“Chiêu thả mồi bắt bóng này còn chưa chơi đủ bốn năm à?”
“Bán nhà dọn đi? Rồi nửa đêm lại lang thang ngoài đường, khóc lóc gọi tôi cầu cứu?”
“Sau đó thuận tiện dọn về nhà tôi ở luôn, phải không?”
“Từ Sơ Niệm, có thể trưởng thành lên không? Đừng giở mấy trò này nữa.”
Tôi chiếc điện thoại vỡ nát trên sàn, thấy xót xa.
Vài tháng qua đến bữa no còn xa xỉ.
Cái điện thoại đó là đồ cũ bà chủ quán thương cho khi tôi khi về nước.
Tôi ngồi xổm, cố nhặt mấy mảnh vỡ.
Chu Tấn Nhiên lấy ví ném cho tôi.
“Đi mua cái mới. Tôi trả tiền.”
“Đỡ để lại có cớ bám lấy tôi.”
Nói xong ta đóng sầm cửa bỏ đi.
Tôi chiếc ví rơi dưới đất, rồi nước mắt lăn dài.
Cuối cùng tôi vẫn mua chiếc điện thoại rẻ nhất.
Anh ta đúng, hai bên không nợ nần gì thì tốt nhất.
Tôi gọi cho trợ lý Lâm, bảo ta đến lấy lại ví của Chu Tấn Nhiên.
“Cô Từ, xin lỗi tôi thật sự không đi .”
“Có thể phiền mang ví đến công ty không?”
Tôi nghĩ một lát.
“Được, tôi sẽ đem qua.”
04
Trợ lý Lâm cúp điện thoại, quay đầu Chu Tấn Nhiên đang đứng cạnh cửa sổ sát đất.
Tuy không hiểu vì sao Chu Tấn Nhiên lại ra hiệu bảo ta như .
Nhưng mơ hồ cảm nhận .
Hình như ngài Chu cũng không hề ghét Từ như chính miệng ra.
“Thuốc mua rồi chứ?”
“Mua rồi, tất cả ở đây.”
Trợ lý Lâm vội vàng đưa chiếc túi giấy qua.
Bên trong toàn thuốc trị thương ngoài da và thuốc mờ sẹo, một cái là biết chuẩn bị cho Từ.
Chu Tấn Nhiên gật đầu: “Ra ngoài đi.”
Khoảng bốn mươi phút sau, điện thoại quầy lễ tân gọi lên văn phòng thư ký.
Trợ lý Lâm gõ cửa bước vào, cẩn trọng mở miệng. “Chu tổng, Từ gửi chuyển phát nội thành tới…”
Anh còn chưa hết câu thì trên bàn, chặn giấy bằng ngọc bị người ta hung hăng ném thẳng xuống sàn.
Trợ lý Lâm cúi đầu, không dám thở mạnh.
Một lúc sau, Chu Tấn Nhiên lại bật khẽ.
“Được lắm, mấy tháng không gặp mà ta cũng giỏi lên thật.”
05
Sau khi đăng nhà cho môi giới, tôi tạm thời tìm một khách sạn giá rẻ ở.
Chu Tấn Nhiên không tìm tôi nữa.
Nhưng lại rất khác thường, công khai sánh vai cùng Giang Nhược.
Thỉnh thoảng có người gọi điện cho tôi.
“Niệm Niệm, cậu với Chu Tấn Nhiên giận nhau à?”
“Nữ thần Giang sắp lấy ta thật à?”
“Nghe hôm qua họ đi xem nhẫn đôi…”
Tôi không trả lời.
Chỉ là khi trong gương thấy bụng mình hơi nhô lên.
Tôi lại gọi cho bên môi giới, hạ giá bán nhà xuống thêm 50.000.
Tôi muốn sớm rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi đây mãi mãi, không quay lại nữa.
Đứa bé trong bụng tôi là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Khi phát hiện ra thì nó đã ba tháng.
Bác sĩ thai đã thành hình, phát triển rất tốt, có cả tay chân bé xíu.
Khi nằm trên giường khám, nước mắt tôi chợt trào ra.
Nhưng nghĩ rất lâu, tôi vẫn quyết định bỏ nó.
Chỉ là, có lẽ là ý trời.
Hôm chuẩn bị phẫu thuật, không hiểu sao lại xảy ra bạo ở đâu đó, tiếng nổ vang xa, cả bệnh viện mất điện.
Đứa bé này, cứ thế mà giữ lại.
Tôi tự an ủi mình, ít nhất cha ruột của nó là một người đàn ông phương Đông trẻ tuổi, điển trai.
Chu Tấn Nhiên đã vứt tôi ở cái xứ loạn lạc đó.
Một phụ nữ trẻ, xinh đẹp, độc thân sẽ gặp phải tai ương gì, không cần cũng biết.
Bị bán vào khu đèn đỏ đứng đường hèn hạ, cuối cùng mắc bệnh mà chết.
Hay chọn đi theo một người đàn ông.
Lúc tôi khóc lóc cầu cứu bằng tiếng Trung, tôi đã chấp nhận số phận bước tiếp theo.
Và khi ta chìa tay ra kéo tôi, số phận của tôi đã lệch hẳn khỏi quỹ đạo cũ.
Cha đứa bé trong bụng tôi.
Là người đàn ông phương Đông giàu có, điển trai đến đáng ghét vẫn còn chút lương tâm.
Ít nhất còn tốt hơn Chu Tấn Nhiên.
Cũng coi như số phận thương mà ban cho tôi chút an ủi.
06
Ngày bán căn hộ, tôi nhận cuộc gọi của Giang Nhược.
“Sơ Niệm, tôi đã quyết định đồng ý lời cầu hôn của Tấn Nhiên rồi.”
“Chúc hai người hạnh phúc.”
“Hôm đính hôn, tôi muốn tới, không?”
“Xin lỗi.”
Bạn thấy sao?