Thẩm Đường – Chương 8

“Em không sai, là ta muốn mang chị đi. Chị đã sẽ chờ em trở về mà.”

Nước mắt Hoắc Chiếu lã chã rơi xuống, ủy khuất đến cực điểm.

“Là ta muốn mang chị đi, em không sai.”

Tôi cúi người, bóp chặt cằm hắn: “Xin lỗi! Xin lỗi Triệu Tinh!”

Triệu Tinh liên tục từ chối: “Không cần không cần đâu.”

“Xin lỗi!”

Hoắc Chiếu xoay người, giọng nghẹn ngào lạnh lùng: “Xin lỗi.”

Hệ thống: “Má ơi? Sao vai phản diện này bây giờ bị chị huấn luyện đến mức giống như chó ? Đây vẫn là vai phản diện sao?”

Huấn luyện chó sao?

Tôi cúi người, ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Chiếu.

Vươn tay ra: “Hoắc Chiếu, cậu là cún con của tôi sao?”

Hoắc Chiếu tôi, đem tay phải đặt lên.

“Gâu.”

21

Tôi sắp chết rồi.

Bởi vì nhiệm vụ thất bại rồi.

Lúc Hoắc Chiếu đi vào, tôi đang lau máu mũi.

“Sao ? Chỗ nào không thoải mái à.”

Hoắc Chiếu nắm lấy bả vai tôi, cúi người, giọng điệu hoảng hốt.

Tôi đẩy hắn ra, thờ ơ: “Ai bảo cậu cả ngày cho tôi ăn toàn đồ bổ như , không chảy máu mũi mới lạ.”

Hoắc Chiếu đuổi theo sau lưng tôi, giọng điệu khẩn thiết: “Xin lỗi chị, là em không suy xét chu đáo, chị đừng giận——”

Tôi đột ngột dừng bước, quay đầu lại

“Mắt nào của cậu thấy tôi giận hả.”

Hoắc Chiếu trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy tôi, cằm đặt trên vai tôi.

“Vậy hôm nay chị muốn ăn gì, bây giờ em đi mua.”

“Tùy đi, thanh đạm chút là .”

Lúc sắp ra cửa.

Hoắc Chiếu đứng ở cửa chần chừ hồi lâu không chịu đi.

“Sao ? Quên đồ hả?”

Hắn ủy khuất ; Em không quên, là chị quên đó!

A~ Nhớ ra rồi.

Tôi đi lên trước, nhón chân hôn lên môi hắn.

Trước khi tách ra, Hoắc Chiếu mạnh mẽ giữ chặt gáy tôi.

Cạy mở môi răng, hết lần này đến lần khác sâu nụ hôn.

Tôi sắp nghẹt thở mới đẩy hắn ra: “Được rồi, mau đi đi.”

Hệ thống thở dài một hơi: “Ký chủ, chị còn ba ngày thời gian.”

Tôi: “Được.”

Đợi đến ngày thứ ba, tôi cố ý sai Hoắc Chiếu ra khỏi cửa.

Bởi vì dáng vẻ chết khi nhiệm vụ thất bại, sẽ rất khó coi.

Hệ thống đã đáp ứng sau khi tôi chết sẽ giúp tôi thu dọn thi thể, không để Hoắc Chiếu thấy.

Tôi nằm trên giường.

Nằm rất lâu.

Trước mắt một đạo bạch quang lóe lên.

Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thành công.”

Tôi ngẩn người: “Sao có thể?”

Hệ thống: “Chính là ngày chị bỏ trốn đó, phản diện muốn nữ chính khiến hệ thống kích hoạt phó bản mới!”

Hệ thống: “Nội dung phó bản là giảm chỉ số hắc hóa của phản diện, cứu vớt thế giới cốt truyện tránh khỏi sụp đổ. Người ta quên với chị~”

Tôi: “Vậy sao tôi lại chảy máu mũi.”

Hệ thống mặt mày tái mét: “Chẳng phải chị đã rồi sao, đều tại phản diện đó.”

Hệ thống: “Ba mươi triệu tiền thưởng đã vào tài khoản. Ký chủ có 30 phút thời gian lựa chọn ở thế giới hư không, là chọn ở lại thế giới nhiệm vụ hay là rời đi.”

Tôi: “Rời đi.”

Hệ thống: “Ký chủ xác định chứ ạ? Chị đi như phản diện sẽ phát điên đó.”

Tôi: “Người nhà và bè của tôi đều ở bên kia.”

Tôi: “Giúp tôi để lại cho Hoắc Chiếu một tờ giấy, là không chắc sẽ chết, chờ tôi.”

22

Năm năm sau khi rời khỏi thế giới nhiệm vụ.

Tôi cuối cùng cũng tìm phương pháp trở về.

Tin tốt: Hoắc Chiếu chưa chết, đang chờ tôi.

Tin xấu: Người hình như có chút vấn đề.

Ví dụ như, giây trước rõ ràng còn đang hôn nhau rất tốt, giây tiếp theo Hoắc Chiếu đột ngột đẩy tôi ra, lùi về sau nửa bước.

Vành tai nhiễm một màu đỏ ửng, ngữ khí lại lạnh lẽo đến kỳ lạ:

“Chị ơi, đây lại là chiêu trò vũ nhục em mới của chị sao.”

Được thôi, lại đến nữa rồi.

Từ sau khi tôi trở về, liền phát hiện trong cơ thể Hoắc Chiếu đồng thời tồn tại hai linh hồn.

Một 18 tuổi, một 23 tuổi.

Chỉ là dạo gần đây hắn 18 tuổi xuất hiện càng lúc càng ít, tôi suýt chút nữa quên mất chuyện này.

Tôi cong môi , nổi lên ý trêu hắn.

Đầu ngón tay chọc lên yết hầu đang lăn lộn của hắn.

“Đúng đó, chính là vũ nhục cậu đó, cậu không thích sao?”

Con ngươi Hoắc Chiếu đột ngột co rút lại, mang theo vẻ xấu hổ giận dữ khi bị vạch trần.

Một lúc lâu, hắn lạnh: “Gã ta biết không?”

Hoắc Chiếu biết tôi có trai, không biết người đó là chính hắn.

Tôi khinh thường : “Không biết nha, sao ?”

Ngực Hoắc Chiếu phập phồng, hô hấp không ổn định: “Vậy nên chị là muốn em tiểu tam không thấy ánh sáng của chị sao?”

“Tiểu tam? Tôi có từng muốn cậu sao? Đừng vội vàng tự mình gán danh phận cho mình.”

Thân thể Hoắc Chiếu đột ngột cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch vài phần.

Thôi , trêu chọc nữa lại khóc mất.

Tôi đi tới, vỗ vỗ vai hắn: “Chị đi ngủ trước đây, em ngủ sớm đi nha.”

Buổi tối, tôi ngủ đến mơ mơ màng màng.

Phía sau lưng đột nhiên lạnh lẽo.

Ngay sau đó một bàn tay lớn ôm lấy eo tôi.

Tôi lăn vào một lồng ngực nóng bỏng.

Nụ hôn nóng bỏng phong kín hô hấp của tôi.

Tôi khẽ , vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Chiếu lại bị hắn ngăn lại.

Hoắc Chiếu gắt gao chằm chằm tôi, giọng khàn đặc đến đáng thương:

“Rốt cuộc chị hôn là em, hay là gã?”

“Là cậu đó, đương nhiên là cậu rồi.”

Mắt Hoắc Chiếu đỏ hoe: “Vậy sao chị còn hôn gã?”

Tôi có chút bất đắc dĩ: “Chẳng phải hắn cũng là cậu sao?”

“Không giống nhau.”

“Vậy tôi cũng không biết trong cơ thể cậu này rốt cuộc khi nào ai là ai nữa?”

Hoắc Chiếu không gì, chỉ là một mực chinh .

Mãi cho đến khi tôi sức cùng lực kiệt, ngủ say như chết.

Hoắc Chiếu ôm tôi vào lòng.

Tay vuốt ve mái tóc tôi.

Trong đáy mắt đen láy tràn ngập vẻ lạnh lẽo.

“Không phân biệt rõ ràng cũng không sao cả.”

“Bởi vì hắn sẽ không xuất hiện nữa đâu.”

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm lực to lớn đối với team. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...