Hắn sợ hãi run lên hai cái, bĩu môi : “Ta muốn mỗi ngày đều gặp nàng, lại sợ người ngoài chê , đương triều Thái tử không thể rời xa thê tử…”
Vậy còn tạm . Ta hài lòng , vẫy tay gọi hắn lại, đưa cho hắn một cái túi gấm màu đỏ kim thêu hình mãng xà.
“Trong này có bùa bình an ta xin ở chùa mấy hôm trước, ta đã may vào trong túi gấm rồi. Ngày thường huynh bỏ chút hương liệu vào, đeo bên người, vừa thiết thực lại vừa cát tường. Này, tặng cho huynh đó.”
Tiêu Cảnh Minh vui vẻ nhận lấy túi gấm, đi đến trước mặt ta : “Sao không thêu hình uyên ương?”
Ta liếc hắn một cái: “Thêu hình uyên ương, huynh đeo ra ngoài không sợ người ta nhạo à.”
Hắn suy nghĩ một lát, cầm túi gấm : “Nàng xâu cho ta một sợi dây vào, ta đeo lên cổ. Ngày thường giấu trong y phục, không ai thấy .”
Ta tưởng tượng một chút: “Xâu sợi dây đeo lên cổ? Huynh là chó à?”
Hắn tức giận trừng mắt ta, ta trừng lại, giả vờ không để ý đến hắn.
Hắn lập tức nhũn người, ghé vào tai ta : “Được rồi rồi, đừng giận nữa. Ta là cún con, gâu gâu!”
Ta dở khóc dở . Có Thái tử như , nước này chắc sắp vong rồi.
***
Ngày tháng trôi qua, chớp mắt đã đến mùa hè, mưa liên tục cả tháng. Hoàng Hà vỡ đê, nhấn chìm vô số ruộng tốt, dân chúng ly tán. Hoàng thượng hạ lệnh cứu trợ, cấp bạc trắng mấy chục vạn lượng, lệnh các nơi mở kho công phát lương thực.
Nhưng bạc trắng cấp xuống, nửa tháng trôi qua, hình thiên tai vẫn không cải thiện, thậm chí x//ác ch//ết đói liệt, dân không sống nổi.
Hoàng thượng giận dữ, lệnh Thái tử đi cứu trợ, khi tra đến Cẩm Châu, lại vô liên lụy đến một vụ án lớn khác.
Tri châu Cẩm Châu tự ý khai thác mỏ sắt, tội đáng tru di!
Thái tử biết chuyện này rất lớn, không dám tự quyết, bèn hồi kinh bẩm báo Hoàng thượng. Điều kỳ lạ hơn là, tri châu Cẩm Châu này là họ hàng xa của Phùng Thượng thư, trên văn thư cho phép khai thác mỏ có đóng ấn của Ung Vương.
Mỏ này đã khai thác ba năm, toàn bộ số sắt khai thác đều không rõ tung tích.
Sự việc này vừa xảy ra, Hoàng thượng giận dữ, lệnh người lập tức bắt Ung Vương.
Nhưng không ngờ Ung Vương lại đi trước một bước, mình trần vác roi đến xin tội, lớn tiếng kêu oan, mình không hề hay biết chuyện này.
Hắn đổ hết mọi tội lỗi lên người Phùng Uyển Nhu, rằng nàng đã trộm con dấu của hắn. Còn hắn, vì quá thương Phùng Uyển Nhu, nên đã bị nàng che mắt bấy lâu nay.
Hoàng thượng nghe , không trừng Ung Vương, mà nhanh chóng định tội cho nhà họ Phùng.
Đáng thương cho hai trăm miệng ăn nhà họ Phùng, đều phải chịu tội ch//ém đầu.
Ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Chuyện này diễn ra quá suôn sẻ, nếu thật sự là Phùng Uyển Nhu giở trò quỷ, thì phản ứng của Tiêu Cảnh Dục cũng quá nhanh.
Hoàng thượng vốn đa nghi, lại không điều tra mà trực tiếp định tội cho nhà họ Phùng, thật sự quá kỳ lạ.
Để giải đáp những nghi ngờ trong lòng, ta đến thiên lao thăm Phùng Uyển Nhu.
Nàng nắm tay ta khóc lóc thảm thiết, hối hận : “Lục tỷ tỷ, trước đây là ta không tốt, hôm nay nếu ta ra sự thật, tỷ sẽ tin ta chứ?”
Ta gật đầu: “Ngươi cứ thử xem.”
Nàng ngẩng đầu lên cửa sổ trời của nhà lao, chậm rãi : “Ta vốn đến từ thế kỷ 21, tức là không gian thời gian tương lai. Vô xuyên không đến đây, liền cho rằng mình là con cưng của trời, nhất định có thể dựa vào kiến thức tương lai, ở đây nên chuyện lớn.
Những bài thơ mà ta , thật ra đều là của người khác, chỉ là ta muốn lấy danh hiệu đệ nhất tài nữ kinh thành, sau này có vốn để gả vào nhà quyền quý.
Khi đó, Ung Vương điện hạ tìm đến ta, rằng hắn ta, còn rằng sau này hắn sẽ hoàng đế, đến lúc đó sẽ phong ta hoàng hậu.
Ta tin lời ma quỷ của hắn, cho nên mới coi tỷ là kẻ thù không đội trời chung, luôn đối đầu với tỷ.
Sau này hắn thông qua mối quan hệ của ta lôi kéo cha ta vào phe cánh, còn hứa với cha ta và thái thú Cẩm Châu nhiều lợi ích, để họ tự ý khai thác mỏ sắt. Hắn còn rằng sau này hắn hoàng đế, cha ta và họ sẽ là khai quốc công thần, vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết.
Cha ta bị mỡ heo che mắt, mới đồng ý giúp hắn mưu đoạt ngôi vị. Sau này Ung Vương lại phái một tâm phúc chuyên quản lý mỏ sắt, mỗi năm đều có một lượng lớn quặng sắt vận chuyển ra ngoài, còn đi đâu thì ngay cả chúng ta cũng không biết.
Cha ta vốn nghĩ rằng, lỡ có chuyện gì xảy ra, ít nhất có Ung Vương chống đỡ. Nếu chống đỡ không nổi, cũng có thể kéo hắn xuống nước.
Nhưng không ngờ Hoàng thượng lại không thẩm tra, liền tin lời ma quỷ của Ung Vương, vội vàng muốn ch//ém chúng ta.
Lục tỷ tỷ, ta oan quá! Ta thật sự oan quá! Đừng hoàng hậu, ngay cả vương phi ta còn chưa , đã phải c.h.ế.t rồi.
Ta vốn tưởng rằng mình là nhân vật chính của thế giới này, ta quên rằng, ta ở thế giới của mình cũng chỉ là một người bình thường.
Người ở đây ai cũng đầy mưu mô, là ta quá ngốc, mới tự đưa mình vào tròng, bị người ta xoay như chong chóng, còn kẻ ch//ết thay cho người khác!
Lục tỷ tỷ, tỷ nhất định phải cẩn thận tên tra nam Ung Vương này! Gi//ết hắn cho ta! Nhất định phải gi//ết hắn!”
Ta Phùng Uyển Nhu khóc lóc thảm thiết trong lồng giam, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Đây có lẽ là lần cuối cùng ta gặp nàng.
Đêm đó, thiên lao truyền ra tin tức, rằng Phùng Uyển Nhu sợ tội tự s//át. Tuy rằng đã sớm liệu trước, lúc này nghe tin này, ta vẫn toát mồ hôi lạnh.
Các hãy theo dõi team để cập nhật truyện mới mỗi ngày nhé
Bạn thấy sao?