Hành này lập tức thu hút sự ý của tất cả mọi người, ngay cả hoàng thượng cũng nhíu mày .
Chỉ thấy Lý thái y đưa áo khoác ngoài lên mũi ngửi vài cái, đột nhiên quỳ xuống, : “Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần có chuyện bẩm báo, xin hoàng thượng cho lui hết tả hữu.”
Lời vừa dứt, ta và những người còn lại đều bị đuổi ra ngoài, trong trướng chỉ còn lại Lý thái y và hoàng thượng.
Ta thì đứng ở bên ngoài trướng, chờ hoàng thượng truyền triệu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, một lát sau, hoàng thượng triệu ta vào trướng.
Ta vừa quỳ xuống, một chiếc chén lưu ly liền rơi xuống đất, suýt chút nữa thì trúng ta.
“Lục thị! Trẫm tự hỏi đã đối đãi với Lục gia các ngươi không tệ, vì sao ngươi lại muốn mưu thái tử!” – Hoàng thượng giận dữ .
Tiêu Cảnh Minh nghe , giãy giụa đứng dậy, suy yếu : “Phụ hoàng, Diêu Diêu sẽ không con, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.”
Hoàng thượng vẫn chưa hết giận, trừng mắt ta, lớn tiếng : “Hiểu lầm? Vậy , ngươi hãy thuật lại hình ngày hôm đó một cách chi tiết, nếu có một câu dối, lập tức xử tử!”
Ta gật đầu, liền thuật lại hình ngày hôm đó một cách chân thực. Đặc biệt là khi đến việc gặp Tiêu Cảnh Dục, và việc hắn ta từng sờ vào vai ta, vừa chi tiết vừa sâu sắc.
Nghe đến đây, sắc mặt hoàng thượng lập tức trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm như nước hồ. Ta biết, với tính đa nghi của hoàng thượng, đến tám phần là ông đã tin rồi.
Quả nhiên, đợi ta xong, vẻ mặt hoàng thượng ta đã dịu đi rất nhiều.
Tiêu Cảnh Minh thấy , vội vàng biện giải cho ta: “Phụ hoàng, Diêu Diêu đã hứa gả cho nhi thần thái tử phi rồi. Nếu con ch//ếc, đối với nàng có ích lợi gì? Hơn nữa cảm giữa nhi thần và nàng ngày càng sâu đậm, nàng tuyệt đối sẽ không mưu nhi thần.”
Hoàng thượng nghe liếc ta một cái, giơ tay : “Thôi đi, ngươi lui xuống trước đi, trẫm có chuyện muốn với thái tử.”
Ta lúc này mới hành lễ lui xuống.
Đợi hoàng thượng đi rồi, ta lén lút lẻn vào trướng của thái tử thăm hắn. Không ngờ hắn thấy ta đến, không hề có ý hoan nghênh, ngược lại còn quay lưng đi, chỉ chĩa m.ô.n.g vào ta.
Ta vừa buồn vừa giận, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, quan tâm hỏi: “Sao ? Có phải vết thương đau không? Cho ta xem xem.”
Hắn hất tay ta ra, tủi thân : “Nàng đi tìm Tiêu Cảnh Dục đi, tìm ta gì?”
“Ồ? Huynh đây là ghen rồi sao?” – Ta lớn.
Hắn đột nhiên quay lại, véo má ta, tức giận : “Nàng à! Nàng còn dám ! Nàng lén lút gặp người đàn ông khác sau lưng ta, còn để người ta chạm vào nàng!”
Ta vội ngăn lại ý , nắm lấy tay hắn, giải thích: “Ngày hôm đó huynh vừa đi, ta đã gặp Tiêu Cảnh Dục rồi, ra vẫn là lỗi của huynh, ai bảo huynh bỏ lại ta một mình, hửm?
Hắn tức giận, lại bị ta chặn họng bằng một câu, đành phẫn hận : “Ta sớm muộn gì cũng bị nàng chọc tức chết!
Ta sờ đầu hắn, tiếp tục : “Không trêu huynh nữa, chuyện nghiêm túc đi. Ta cảm thấy Tiêu Cảnh Dục cố ý tiếp cận ta, mục đích là muốn chúng ta…”
Ta phân tích cho hắn nghe hình triều chính hiện tại và cơ của Tiêu Cảnh Dục.
Hắn nghiêng đầu lắng nghe, đợi ta xong, hắn đột nhiên hỏi: “Vậy ta và Tiêu Cảnh Dục, nàng thích ai hơn?”
Ta: ?
Ta tức giận vỗ một cái vào trán hắn: “Huynh đặt trọng tâm ý đi đâu ? Ta vừa với huynh, huynh nghe không vào tai chuyện gì phải không?”
Không ngờ hắn đột nhiên ôm ngực, phát ra một tràng rên rỉ: “A, Diêu Diêu, nàng đánh trúng vết thương của ta rồi, đau quá!”
Ta trợn mắt khinh bỉ hắn: “Ta vừa đánh vào đầu.”
Hắn khựng lại, lại ôm đầu: “A, đầu chóng mặt quá, Diêu Diêu, nàng mau giúp ta xoa bóp đi.”
Ta: …
Cuối cùng, ta vẫn giúp hắn xoa đầu.
Hắn gối đầu lên đùi ta, vẻ mặt say sưa như c.h.ế.t đi sống lại.
Nhìn thấy cảnh này, ta đột nhiên rất muốn đánh hắn một cái.
Ta nắm nắm tay, nhịn xuống ý muốn đánh hắn, hỏi: “Trước đây huynh hình như không phải như , học từ ai ?”
Hắn bỗng đỏ mặt, cắn môi : “Ta đi tìm mấy nam sủng sủng ái nhất của hoàng tỷ, học theo họ…”
Nam sủng của An Dương công chúa? Trong đầu người này rốt cuộc đang nghĩ gì ?
Ta tức đến bật , mắng: “Huynh đường đường là thái tử, đi học theo nam sủng gì? Huynh muốn nam sủng à?”
Hắn vươn tay ôm ta, e thẹn : “Muốn Diêu Diêu sủng…”
Ta cố gắng đè nén khóe miệng đang nhếch lên, đắc ý : “Vậy, sau này phải xem biểu hiện của huynh đã.”
Ngày hôm sau, hoàng thượng liền hạ lệnh ngừng săn b.ắ.n mùa xuân, hồi cung.
Vài ngày sau, ông tuyên triệu Ung vương vào cung. Nghe người hầu đương trực , hoàng thượng nổi giận đùng đùng, thậm chí còn ném chén trà vào đầu Tiêu Cảnh Dục.
Tiêu Cảnh Dục đội một đầu m//áu quỳ trên đất, một câu cũng không dám .
Xem ra hoàng thượng nhất định đã điều tra rõ chân tướng chuyện thái tử bị hãm , chỉ là niệm phụ tử, không công khai trị tội Tiêu Cảnh Dục. Nhưng dù , Tiêu Cảnh Dục cũng đã mất đi sự sủng ái của hoàng thượng, uy vọng trong triều đình giảm sút rất nhiều.
Mà Tiêu Cảnh Minh thì vẫn tuân thủ bổn phận, cần chính ái dân, rất hoàng thượng thưởng thức. Nếu không phải hắn thường xuyên trèo tường nhà ta, ta còn tưởng hắn thực sự là một vị thái tử đoan chính.
Hôm nay, hắn lại trèo vào, ngồi xổm bên ngoài tường nhà ta học tiếng chim cuốc kêu.
Ta khó hiểu hỏi: “Rõ ràng có thể vào bằng cổng lớn, sao mỗi lần huynh đều trèo tường?”
Hắn phủi phủi bụi trên người, : “Ây da, chẳng phải là tại thông báo phiền phức quá sao.”
Ta trừng mắt hắn: “Nói thật đi!”
Bạn thấy sao?