Ta vòng hoa trên tay hắn, cơn tức trong nháy mắt biến mất hơn một nửa.
“Vừa rồi huynh chạy, là để đi vòng hoa này cho ta à?” – Ta hỏi.
Hắn gật đầu, dang tay ra cho ta xem: “Đúng , Diêu Diêu, nàng xem, ta vì hái hoa mà bị cào mấy vết đây này.”
Ta cúi đầu vừa , quả nhiên thấy trên tay hắn có mấy vết m//áu, lập tức có chút đau lòng.
“Đau không?” – Ta nâng tay hắn lên, muốn thổi cho hắn.
Động tác mới một nửa, bỗng dưng ta khựng lại. Ta đang đau lòng cho Tiêu Cảnh Minh sao?
Ta không phải nên ghét hắn sao?
Ta đây là sao ?
Load xong suy nghĩ, ta nhẹ nhàng buông tay hắn ra.
Hắn lại không vui, quấn lấy ta hỏi: “Diêu Diêu, có phải là nàng không thích ta không?”
Trong lòng ta đang rất loạn, không biết phải trả lời hắn như thế nào trả lời, chỉ biết im lặng bước đi.
Hắn thấy ta không gì, liền im lặng đi theo sau lưng ta.
Nửa ngày sau, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên đầu ta, ngữ khí mang theo vài phần mất mát: “Diêu Diêu, cho dù nàng không thích ta cũng không sao, chỉ cần ta thích nàng là đủ rồi. Ta tin tưởng chung có một ngày, nàng cũng sẽ thích ta.”
Ta dừng lại, ngước mắt lên hắn.
Dưới ánh trăng, thiếu niên một thân nguyệt trắng sắc trường bào, thân hình cao lớn, ánh mắt chứa chan ý tha thiết ta.
Ta lần đầu tiên phát hiện, hoá ra Tiêu Cảnh Minh đẹp trai như .
Nhưng vì sao trước kia ta không phát hiện ra?
Có phải bởi vì hắn quá đáng ghét không?
Ta trong lòng tự hỏi tự gật đầu.
Ừ, nhất định là như .
“Kỳ thật, cũng không phải là không thích huynh…”
Ta trong lòng loạn thành một nồi đoàn, hai tay xoắn vào nhau, đang không biết nên mở miệng như thế nào, lại đột nhiên bị một cổ lực đạo đẩy ra.
“Diêu Diêu! Cẩn thận!”
Ta bị xô ngã xuống đất, ngẩng đầu lên thì thấy phía trước có một vật khổng lồ, nó giơ móng trước lên, sượt qua vai trái của Tiêu Cảnh Minh.
Là gấu!
Ta kinh hô thành tiếng, lại bị nó phát hiện, gầm gừ lao về phía ta!
Diêu Diêu! Chạy mau!
Tiêu Cảnh Minh giãy giụa bò dậy từ mặt đất, kéo ta chạy.
Con gấu nâu cứ đuổi theo phía sau.
Ta chạy thở hồng hộc, nghi hoặc hỏi: “Kỳ lạ thật, chẳng phải gấu bị mù sao? Trời tối như , sao nó vẫn thấy chúng ta?”
Tiêu Cảnh Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, an ủi: “Nàng đừng sợ, có ta ở đây, nhất định sẽ không để nó nàng bị thương.”
Lời vừa dứt, ta đột nhiên cảm thấy chân mình đạp hụt một chỗ, không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng.
Tiêu Cảnh Minh vội vàng kéo ta vào lòng, đã muộn, bị ta kéo theo cùng nhau lăn xuống sườn đồi.
Bên tai là tiếng gió rít gào, và tiếng xào xạc của cơ thể lăn qua lá rụng và cành khô.
Ta ôm trong một vòng tay ấm áp, vẫn bị cành cây chọc vào người đau điếng.
Cho đến khi ầm một tiếng, như va vào cái gì đó, chúng ta cuối cùng cũng dừng lại.
Phía trên đầu truyền đến một tiếng rên rỉ trầm thấp.
Ta vội vàng bò dậy xem xét.
Dưới ánh trăng yếu ớt, khóe miệng Tiêu Cảnh Minh vương một tia máu.
Ta lập tức hoảng hốt, vội vàng ôm hắn vào lòng, lo lắng gọi: Tiêu Cảnh Minh! Tiêu Cảnh Minh! Huynh sao ?
Trong bóng tối, hắn khẽ ho hai tiếng, giọng rõ ràng yếu ớt: “Ta không sao, Diêu Diêu, nàng đừng lo lắng.”
Ánh sáng xung quanh quá tối, ta không thể thấy vết thương của hắn, lòng nóng như lửa đốt.
Một lát sau, ta ép mình phải bình tĩnh lại.
Việc cấp bách bây giờ là trở về doanh trại, chỉ cần có thể trở về, có thể nhờ thái y đi theo chữa trị cho hắn.
Nhưng, chúng ta đang ở đâu ?
Ta ngẩng đầu lên, trước mặt là một vách đá không cao lắm. Nhưng với trạng hiện tại của cả hai chúng ta, tuyệt đối không thể leo lên . Xem ra chỉ có thể tìm con đường khác thôi.
Ta sờ soạng khắp người Tiêu Cảnh Minh, may mắn là không có chảy m.á.u nhiều, liền đỡ hắn dậy, nhẹ nhàng hỏi: “Tiêu Cảnh Minh, huynh thế nào rồi? Có đi không?”
Hắn tựa đầu vào vai ta, giọng nghẹn ngào, khẽ ừ một tiếng.
Ta mò mẫm dưới gốc cây tìm một cành cây đưa cho Tiêu Cảnh Minh, đỡ hắn vừa đi vừa dò dẫm.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng tìm một hang . Xem ra đêm nay chỉ có thể ở lại đây thôi.
Ta nhẹ nhàng đặt Tiêu Cảnh Minh xuống đất, đưa tay cởi áo khoác ngoài của hắn ra, lại bị hắn dùng tay che lại.
Hắn khẽ thở dốc hai tiếng, khó khăn : “Đừng cởi, ta không sao.”
Trong lòng ta thầm nghĩ không ổn, càng như thì càng chứng tỏ có chuyện.
Tiêu Cảnh Minh, nếu huynh không cho ta xem vết thương của huynh, sau này đừng hòng ta để ý tới huynh nữa!”. Nói xong, ta liền giật áo bào của hắn ra.
Lúc này hắn mới buông tay, mặc cho ta gì thì .
Sau khi áo khoác ngoài cởi ra, ta đưa tay từ từ luồn vào lớp áo trong, chóp mũi dần dần ngửi thấy một mùi rỉ sắt nhàn nhạt, trên tay càng ướt đẫm một mảng. Tim ta lập tức treo ngược lên, đầu óc ong ong.
Hắn bị thương rồi, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
Hhawns sẽ c.h.ế.t sao?
Cảm giác sợ hãi mãnh liệt như thủy triều dâng lên trong lòng, nước mắt ta không kìm mà rơi xuống, dần dần khóc thành tiếng.
Hắn nghe thấy tiếng liền kéo ta vào lòng, chóp mũi cọ cọ vào vành tai ta, nhẹ nhàng an ủi: “Diêu Diêu đừng khóc, khóc sẽ không xinh đẹp nữa đâu.”
Ta nghẹn ngào: “Đến lúc nào rồi, huynh còn những lời này.”
Hắn cố nén đau đớn : “Bởi vì nàng là người ta nhất, ta muốn nàng vui vẻ, không muốn thấy nàng buồn.”
Ta đưa tay ôm lấy hắn: “Vậy huynh mau khỏe lại, ta sẽ không khóc nữa. Nếu huynh chếc, ta sẽ buồn cả đời.”
Vòng tay ôm ta càng siết chặt hơn, hắn khẽ hôn lên cổ ta, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống cổ, lạnh buốt.
Cảm ơn các đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.
Bạn thấy sao?