Ta lắc đầu thở dài, hai kẻ ngốc, cửu tộc của các ngươi sắp xong rồi, còn ở đây trạch đấu với ta gì?
Khoảng chừng nửa nén hương, Tiêu Cảnh Dục cuối cùng cũng vớt Phùng Uyển Nhu lên.
Phùng Uyển Nhu bị lạnh run cầm cập, trợn ngược hai mắt, vùng vẫy nhả ra một ngụm nước.
Đến nước này rồi, nàng vẫn không quên kéo tay áo Tiêu Cảnh Dục, : “Điện… Điện hạ, không phải lỗi của Lục tỷ tỷ, là Nhu nhi tự mình không cẩn thận ngã xuống…” Nói xong còn ra sức khóc lóc một phen.
Ta mà cũng thấy độ kính nghiệp của nàng.
Quả nhiên, Tiêu Cảnh Dục lập tức đau lòng, cởi áo khoác ngoài khoác lên người nàng.
Sau đó hắn giận dữ chạy đến trước mặt ta, chất vấn: “Ta biết nàng vì chuyện của ta mà hận nàng ấy, nàng ấy không đến nỗi đáng chết! Sao nàng có thể ra tay tàn độc như ?”
Ta không định phủ nhận, bình tĩnh hắn: “Ồ? Không sao? Nhưng điện hạ có biết nàng ấy vừa gì không? Nàng điện hạ sắp tạo phản, muốn cướp ngôi vị hoàng đế đấy.”
“Cái gì!”
Tiêu Cảnh Dục không thể tin mở to mắt, quay đầu Phùng Uyển Nhu đáng thương hề hề, hạ thấp giọng: “Dù , nàng cũng không nên vì ta, mà muốn lấy mạng nàng ấy…”
Ta cạn lời, trợn mắt khinh bỉ hắn: “Điện hạ đừng quá tự phụ, hơn nữa là nàng ta tự nhảy xuống, tin hay không tùy ngươi.”
Nói xong, ta nhấc chân muốn đi.
Ai ngờ Phùng Uyển Nhu lại đột nhiên bò tới, ôm lấy đùi ta, gào khóc: “Lục tỷ tỷ! Xin tỷ tha cho ta đi! Ta biết không nên cướp Ung Vương điện hạ của tỷ, ta với ngài ấy là thật lòng!”
Ta chưa từng thấy ai muốn c.h.ế.t đến !
Còn chưa đợi ta quay đầu phản kích, Tiêu Cảnh Minh không biết từ đâu xuất hiện, giơ chân lên đá loạn xạ vào mặt Phùng Uyển Nhu, miệng còn lẩm bẩm: “Cái thứ gì đây! Dám tiếp cận Thái Tử phi tương lai, cho ngươi chếc!”
Phùng Uyển Nhu bị đá kêu thảm thiết.
Tiêu Cảnh Dục vội vàng ngăn hắn lại, giận dữ quát: “Thái Tử điện hạ! Nhu nhi là ý trung nhân của bản vương, sao người có thể đối xử tàn tệ với nàng như !”
Tiêu Cảnh Minh cúi đầu Phùng Uyển Nhu một cái, ngẩn người, chỉ vào nàng : “Ngươi gọi cái thứ tóc tai bù xù, toàn thân ướt sũng, bò trên mặt đất này là ý trung nhân? Cô gia còn tưởng là thủy quỷ đấy!”
“Phụt ~ ha ha ha!”
Ta không nhịn thành tiếng, thấy Thái Tử và Ung Vương đều về phía ta, lại gắng gượng nhịn xuống.
Ta mím môi, chu miệng, cố gắng đè nén khóe miệng, nín đến đỏ cả mặt, hai tay ra sức véo vào đùi. Khoảnh khắc đó, ta đã phải hồi tưởng hết những chuyện buồn nhất trong đời lại một lượt…
Do vừa rồi Phùng Uyển Nhu kêu lớn tiếng, giờ phút này bên bờ hồ cũng đã vây thành một đám người nhỏ, đều lấy quạt che mặt, lén lút .
Tiêu Cảnh Dục quanh, dường như cũng cảm thấy có chút mất mặt, đỡ Phùng Uyển Nhu dưới đất dậy muốn đi.
“Chậm đã! Cô gia nàng ta có thể đi rồi sao?”
Thái Tử chắp tay sau lưng đứng đó, tựa như một câu vô , lại lộ ra một cỗ uy nghiêm.
Tiêu Cảnh Dục bị khí thế của hắn chấn nhiếp, giọng cũng thấp đi vài phần: “Vậy theo ý của Thái Tử điện hạ, nên thế nào?”
Phùng Uyển Nhu trước mặt mọi người thất lễ, lại đụng chạm đến Thái Tử phi tương lai, gia nàng ở đây quỳ nửa canh giờ, không quá đáng chứ?”
Nghe thấy phải quỳ, Phùng Uyển Nhu lại khóc lóc thảm thiết.
Vừa đúng lúc An Dương công chúa đến, Tiêu Cảnh Dục nể mặt công chúa, cũng chỉ đành thôi.
Yến tiệc còn chưa kết thúc, tân khách thấy hết náo nhiệt, đều quay lại bàn tiệc uống rượu, chỉ để lại Phùng Uyển Nhu một mình đơn quỳ bên bờ hồ.
Ta mượn cớ rượu còn chưa tỉnh, liền tùy ý dạo quanh trong vườn.
Tiêu Cảnh Minh thấy ta không về chỗ ngồi, cũng đi theo sau ta.
“Chuyện vừa rồi, đa tạ người.” – Ta quay người lại với hắn.
Hắn mím môi , dường như còn có chút ngại ngùng: Diêu Diêu là Thái Tử phi tương lai của ta, ta giúp nàng là nên .
Ta thấy má hắn nhiễm một mảnh đỏ hồng, nhướng mày : “Chỉ thôi sao?”
Hắn luống cuống ho khan một tiếng, giả bộ trấn định đem tay ra sau lưng: “Đương, đương nhiên.”
“Ồ? Vậy ta đi đây.”
Ta bộ muốn đi, lại bị hắn túm lấy vạt áo.
Hắn ấp úng nửa ngày, đột nhiên hít sâu một hơi, : “Hôm nay phụ hoàng cùng ta đang nghị sự, vừa ra khỏi ngự thư phòng, đã có người đến báo tin, nàng bị người ta khi dễ. Ta nghe tin lập tức cưỡi ngựa phi đến, may mà nàng không sao…
Hắn xong đỏ mặt cúi đầu xuống, ánh mắt lảng tránh về phía khác, thật giống một tiểu tức phụ thẹn thùng, vừa đã biết rất dễ bắt nạt.
Ta không khỏi nổi lên tâm tư muốn bỡn hắn, ngoắc tay với hắn: “Cúi đầu xuống.”
Trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh hỉ, ngoan ngoãn cúi đầu.
Lúc này ngay cả lỗ tai hắn cũng đỏ lên rồi.
Ta nâng tay chạm lên đầu hắn, lấy mảnh lá rụng trên đó xuống, giơ ra trước mặt hắn: “Xong rồi.”
Hắn chiếc lá trên tay ta, có chút thất vọng : “Vậy thôi sao? Không còn gì nữa sao?”
Ta giả vờ ngây thơ, hỏi: “Thái Tử điện hạ, trong đầu người đang nghĩ cái gì ?
Hắn đột nhiên lại đỏ mặt trở lại, chuyện cũng ấp a ấp úng: A, không, “không nghĩ gì cả.”
Nói xong hắn nhấc chân bước về phía hồ.
Ta cuống quít giữ lấy hắn: “Thái Tử điện hạ, bên đó là hồ!”
“Ồ, ồ, ta biết, bên này là hồ, ha ha ha…”
Hắn xong, nhanh chóng đổi hướng khác, cộp một tiếng, đầu đập vào thân cây.
Buồn chết, đúng là một tên đại ngốc tử.
Tiêu Cảnh Minh chạy biến nhanh như chớp, rất nhanh, bên hồ chỉ còn lại ta và Trúc Thanh.
Bạn thấy sao?