Thái Tử Thách Ta [...] – Chương 1

Chương 1

Ta và Thái Tử từ nhỏ đã không hợp nhau. Ta đào hố hắn lấp đất, ta thơ hắn bới lông tìm vết, ta trèo cây hắn ở dưới gốc rung. Ta đánh hắn, hắn còn đi mách.

Tóm lại chuyện gì hắn cũng phải đối đầu với ta.

Năm mười bốn tuổi, ta vẽ một bức Bách Điểu Triều Phượng Đồ tặng Hoàng Hậu.

Thái Tử khoanh tay liếc một cái, một câu: “Bức “Chim Cút Tụ Hội Đồ” này vẽ cũng đấy.”

Ta tức giận, rút trâm vàng trên đầu đuổi đánh hắn khắp Đông Cung.

Hôm sau hắn lại đi với Hoàng Hậu rằng, ta hắn sâu đậm, theo đuổi không buông.

Vốn dĩ thấy hắn đã thấy phiền, bây giờ thì hay rồi, ngày nào cũng phải gặp mặt.

Thái Giám đến tuyên chỉ vẫn còn đứng trước mặt, mọi người đều đang chờ phản ứng của ta.

Ta khẽ thở dài một tiếng, : “Tạ chủ long ân.”

Sau này, ngày tháng e là không dễ dàng gì.

Hôn kỳ của ta và Thái Tử định vào sau Trung Thu. Tuy thời gian vẫn còn xa, phủ đã bắt đầu bận rộn.

Hỉ phục hỉ mạt đều có tú nương chuyên nghiệp chuẩn bị, hôn sự có nương ta lo liệu, ngược lại đương sự là ta lại có vẻ hơi thừa thãi, dứt khoát đổi một bộ nam trang nhẹ nhàng, chuẩn bị trèo tường ra ngoài nghe hát.

Vừa lẻn đến chân tường, ta bỗng nghe thấy một trận đánh nhau.

Ngẩng đầu lên, trên tường thế mà lại có hai bóng đen đang quấn lấy nhau.

Bọn họ vừa đánh vừa chửi bới.

Ta lấy hết can đảm trốn sau gốc cây nghe lén, hai người bọn họ đánh nhau hăng say, không ai phát hiện ra ta.

“Đương triều Thái Tử, đêm hôm lại đi trèo tường nhà thần tử, thật là thất đức!” – một bóng đen .

“Phì! Chỉ có mình gia thất đức thôi à? Ung Vương nếu không trèo tường, sao gặp gia?” – bóng đen còn lại nhổ một bãi nước bọt, mắng.

“Người sao có thể so với bản vương? Bản vương và Diêu Diêu là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp…”

“Thôi đi, ai mà không biết dạo này ngươi mê mẩn thứ nữ nhà Hộ Bộ Thượng Thư, nâng niu như trân bảo trong tay? Là ngươi không cần Lục Diêu, bây giờ thấy gia sắp cưới nàng, lại nhảy ra cản trở, có tự thấy bản thân bỉ ổi không?”

Nghe đến đây, ta âm thầm đảo mắt khinh bỉ hai bóng người kia.

Một trữ quân, một vương gia, hai người nửa đêm không ngủ đi trèo tường nhà ta, còn đánh nhau trên tường, nghĩ thôi đã thấy quá sức tưởng tượng.

Nhưng những gì họ cũng đều là sự thật.

Ba chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.

Thái Tử là con ruột của Hoàng Hậu nương nương, mẫu phi của Ung Vương qua đời sớm, hắn cũng nuôi dưỡng dưới gối Hoàng Hậu.

Mà Hoàng Hậu lại là biểu di của ta, ta thường xuyên vào cung thăm bà, lâu dần cũng quen thân với hai vị điện hạ này.

So với Thái Tử luôn đối đầu với ta, Ung Vương ôn hòa thiện lương hơn nhiều.

Hắn sẽ âm thầm ghi nhớ sở thích của ta, thường xuyên tặng ta những món đồ chơi mới lạ giải khuây. Hắn sẽ tinh tế quan tâm đến cảm của ta, thấy ta vui vẻ thì cùng ta , thấy ta buồn bã thì ngồi cạnh an ủi.

Năm mười bốn tuổi, hắn tặng ta một con thỏ nhỏ. Ta vui mừng khôn xiết, nâng niu chăm sóc, kết quả con thỏ vẫn bị ta nuôi chếc.

Ta đau khổ khóc lóc, kết quả không cẩn thận bị cảm lạnh, sốt mấy ngày liền.

Hắn quỳ trước sân Hoàng Hậu thỉnh thái y cho ta, còn đứng ngoài cửa viện ta suốt một đêm.

Đến khi ta khỏi bệnh, hắn mới đỏ mắt : “Diêu Diêu, ta tưởng không bao giờ gặp lại nàng nữa.”

Khi đó, ta tưởng rằng hắn ta.

Cho đến ba năm trước, hắn bỗng nhiên thường xuyên đi lại với thứ nữ Phùng Uyển Nhu nhà Hộ Bộ Thượng Thư.

Nghe Phùng Uyển Nhu ba năm trước bị bệnh nặng một trận, sau khi tỉnh lại thì tính đại biến.

Nàng ta từ một người hèn mọn nhút nhát, chỉ sau một đêm đã trở thành một con người có cá tính.

Nàng ta đi khắp nơi tuyên truyền mọi người đều bình đẳng, thậm chí còn đạp cả đích mẫu và đích tỷ xuống chân, lại còn mấy lần lộ mặt tại các buổi hội thơ. Thơ từ nàng ta ra lấn át cả mọi người, ngay cả thơ ta cũng bị nàng ta vượt mặt.

Sau đó không biết thế nào, nàng ta lại trở thành khách quý của Ung Vương Tiêu Cảnh Dục.

Mỗi lần ta đến Vương Phủ tìm hắn, Phùng Uyển Nhu đều có mặt.

Nàng ta rụt rè trốn sau lưng Tiêu Cảnh Dục, dùng đôi mắt ngây thơ như nai con ta.

“Lục Diêu tỷ tỷ, có phải tỷ không thích ta ở đây không? Nếu , Nhu Nhi có thể đi.”

Ta còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Cảnh Dục đã lên tiếng trước: “Không đâu, Diêu Diêu luôn rất rộng lượng.”

Nói xong hắn cưng chiều xoa đầu nàng ta, quay sang ta: “Đúng không, Diêu Diêu?”

Ta hai người thân mật không rời, trong lòng như rơi vào hầm băng.

Những dịu dàng mật ngọt vốn thuộc về ta, dường như trong khoảnh khắc đó bị rút cạn, chỉ còn lại thể x//ác lay lắt.

Ta cố nén chua xót trong lòng, trên mặt vẫn nở nụ hòa nhã: “Ung Vương điện hạ rồi, giữa ta và ngài không có quan hệ gì, sao lại có chuyện rộng lượng hay không? Nếu điện hạ thích Phùng nương, với tư cách là bè, ta tự nhiên mừng cho điện hạ.”

Sự xa cách đột ngột khiến Tiêu Cảnh Dục nhíu mày, vô thức dò hỏi: “Diêu Diêu, nàng có ý gì?”

Ta lười giải thích thêm, quay người bỏ đi.

Tiêu Cảnh Dục định đuổi theo ta, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu: “Không xong rồi! Phùng nương ngất rồi!”

Ta dừng bước, quay đầu lại.

Tiêu Cảnh Dục sắc mặt khó coi, luống cuống ngơ ngác đứng tại chỗ.

Một lát sau, hắn kiên quyết quay người, bế Phùng Uyển Nhu chạy ra ngoài, khi đi ngang qua ta còn đụng phải ta một cái.

Ta bóng lưng hắn, trong lòng khổ. Đây chính là người ta đã mến bao năm qua sao.

Người này, đoạn cảm này, rốt cuộc vẫn là sai lầm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...